Công Tôn ôm con trai kích động đến thiếu chút nữa cũng muốn khóc,
bị sợ rơi nửa cái mạng.
Từ từ khôi phục tâm tình, Công Tôn hung hăng liền đánh hai cái lên
mông Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử xoa xoa mông, đáng thương nhìn cha bé.
Công Tôn quyết định lại ôm con trai một chút.
Ân Hậu hỏi Thiên Tôn: “Các ngươi đi đâu vậy?”
Có thể hỏi ra lời, Thiên Tôn cũng không phản ứng, chính là mặt đầy
nghi ngờ nhìn Tiểu Tứ Tử.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, cảm thấy trước ngực đụng phải vật gì cứng
cứng, cúi đầu nhìn một chút, trước ngực Tiểu Tứ Tử gồ lên một cái hộp
hình vuông, cứng rắn.
Công Tôn nghi ngờ: “Cái gì đây nha?”
Tiểu Tứ Tử đưa tay bảo vệ, sau đó chỉ phía trước một cái: “Trở về Hắc
Phong Thành thôi!”
Ân Hậu cùng Công Tôn cũng sững sốt một chút.
Ân Hậu hỏi: “Nhanh như vậy trở về? Không đi Thục Trung nữa sao?”
Công Tôn ngoẹo đầu nhìn con trai: “Thì ra như vậy ngươi chính là
muốn tới nơi này để nhảy xuống có phải hay không a?”
Tiểu Tứ Tử không nhanh không chậm trả lời: “Phải nhanh về,nếu
không Miêu Miêu, Bạch Bạch bọn họ có thể xảy ra nguy hiểm!”
Ân Hậu đầu óc mơ hồ: “Cái gì?”