Thiên Tôn chú ý tới TIểU tứ Tử có chút hiếu kỳ trợn to hai mắt nhìn
bọn họ, liền cười tiến tới: “Tiểu Tứ tử, ngươi có muốn biết hay không
chúng ta nói đục nước béo cò là ý gì a?”
Tiểu Tứ Tử vội vàng gật đầu a gật đầu.
Thiên Tôn nhìn chằm chằm bé một hồi, đột nhiên đưa ngón tay ra chọt
một cái trên mũi của Tiểu Tứ Tử: “Không nói cho ngươi!”
Tiểu Tứ Tử sững sốt một chút, phía sau Ân Hậu cũng cạn lời mà nhìn
Thiên Tôn một cái.
Chỉ thấy vào lúc này, đầu ngón tay Thiên Tôn hướng về phía má Tiểu
Tứ Tử mập mạp mà chọt tới chọt lui, mặt đầy vẻ tươi cười có ý chọc tức
bé: “Ngươi không phải cái gì cũng biết sao? Không nói cho ngươi! Liền
không nói cho ngươi!”
Mắt thấy má Tiểu Tứ Tử cũng bắt đầu đỏ lên, Ân Hậu một cước đạp
vô mông Thiên Tôn. Không để ý tới Thiên Tôn bị đạp nằm xuống, Ân Hậu
đem Tiểu Tứ Tử đang tức giận ôm lên, cùng bé nói: “Đục nước béo cò là
một loại nội lực hình thành trận pháp, là dùng để gạt người.”
Tiểu Tứ Tử cái hiểu cái không gật đầu một cái.
Ân Hậu nhìn một chút Ác Đế Thành phía trước: “Liền giống như nói,
ta muốn bố trí một tà trận rất lợi hại đi đối phó ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ
làm được, nhưng trong thực tế, ta chỉ biết một nửa.”
Tiểu Tứ Tử nháy nháy mắt: “Một nửa?”
Ân Hậu gật đầu: “Nhưng ta không thể để cho ngươi biết, cho nên ta
chỉ có thể dựa vào lừa gạt ngươi!”
Tiểu Tứ Tử tò mò: “Phải thế nào lừa gạt a?”