HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 3134

“Có mấy cái chi tiết, cần phải chú ý một chút.” Công Tôn vừa nói vừa

nắm lấy tay áo của tấm áo choàng trên cỗ thi thể kia, dùng sức lôi hai cái…
Áo choàng mặc dù thoạt nhìn đã rất dơ, nhưng lại bền bỉ dị thường.

Bạch Ngọc Đường đi qua nhìn một cái, khẽ nhíu mày một cái, “Vải

gấm thượng hạng, từ thủ công nhìn ra so với hoàng gia ngự dụng còn tốt
hơn”.

Cửu vương gia hỏi, “So với bộ đồ trên người ngươi còn tốt hơn sao?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Phổ một chút, nói, “Có thể so với bộ đồ

mà hoàng chất của ngươi lúc thượng triều còn tốt hơn”.

Triệu Phổ không nhịn được đánh tiếng huýt sáo, Lâm Dạ Hỏa và Triển

Chiêu cũng kinh ngạc —— một bộ quần áo còn tốt hơn so với long bào của
Triệu Trinh sao!”

Bạch Ngọc Đường lại chú ý tới tay của thi thể, cánh tay chưa bị rớt ra,

trên ngón tay cái có mộtcái nhẫn mực ngọc.Mưc ngọc bình thường cũng
không quá đáng tiền, rất ít người sẽ dùng nó để làm vật trang sức. Ngũ gia
nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đó hồi lâu, đưa tay muốn mượn khăn của Công
Tôn để phủi đi lớp bụi trên đó.

Bởi vì đã quá lâu, bề ngoài nhẫn ngọc phủ một lớp bụi. Sau khi lớp

bụi được lau sạch, hoa văn trên chiếc nhẫn ngọc liền lộ ra.

Ngũ gia dứt khoát lấy tay cầm lấy chiếc nhẫn đó, nhẹ nhàng cầm

xuống, đem chiếc nhẫn hướng về phía ánh sáng mặt trời…

Vào lúc hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiếu rọi xuống chiếc nhẫn

ngọc, nhẫn ngọc lúc này hiện lên một loại thủy nhuận trong suốt.

Công Tôn trừng mắt nhìn, sờ cằm, “Ai nha, đây không phải là mực

ngọc a!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.