Triển Chiêu cũng có chút bận tâm, bất quá Hắc Phong Thành nói lớn
không lớn nói nhỏ không nhỏ với lại tối lửa tắt đèn biết đi đâu mà tìm?
Suy nghĩ một chút, Triển Chiêu liền liếc Tiểu Tứ Tử một cái, Tiểu gia
tử thật ra lại dễ trông nhưng không biết trễ như vậy Công Tôn có chịu cho
mượn nhi tử hay không…
Chẳng qua là ngoài dự liệu của Triển Chiêu, Miêu gia còn chưa kịp
mở lời với Công Tôn, Công Tôn liền chủ động nói, “Các ngươi vào trong
thành nha? Chúng ta cùng đi đi!”
Triển Chiêu có chút bất ngờ, Công Tôn cũng đi?
Triệu Phổ cũng không hiểu, hỏi Công Tôn, “Ngươi cũng đi a?”
Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử bỏ trên đất, để cho bé cùng Tiểu Lương Tử
đi lấy bao quần áo.
Trong chốc lát, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử mỗi bé trên
lưng đều mang theo một bao y phục nhỏ chạy tới.
Công Tôn vui tươi hớn hở nói, “Ta ngày mai vừa vặn muốn dậy sớm
mua dược liệu, dứt khoát cùng các ngươi vào thành ở tại trong khách sạn,
đỡ cho sáng mai phải chạy đến trong thành a.”
Triệu Phổ cũng đứng lên, bộ dáng kia —— Ta cũng phải đi theo.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Triệu Phổ, “Ngươi thì chớ đi đi, đừng có
gây sự chú ý của người khác!”
Công Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đi theo Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rời đi soái phủ, đi vào Hắc Phong Thành.
Trong soái phủ, bởi vì quá làm người khác chú ý mà Nguyên soái
Triệu Phổ “Lẻ loi hiu quạnh ” (=]]), đang ngồi ở trong sân mặt đầy buồn