bực thay Tiểu Tứ Tử sơ lông cho Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ mỗi ngày sớm muộn lông trên người đều do Tiểu Tứ Tư chải
cho, tựa hồ ghét thủ pháp Triệu Phổ không tốt, cái đuôi bất mãn vẫy qua
vẫy lại.
Cửu vương gia một bên nắm cái đuôi nó, một bên cầm cây lược gỗ
chải lông xù cho nó, “Bổn soái chải lông cho ngươi, ngươi lại kén cá chọn
canh! Ngươi cái con mèo mập này!”
Lúc này, ngoài cửa viện Âu Dương Thiếu Chinh chạy vào.
Triệu Phổ liếc hắn một cái, “Ngươi làm gì cười gian như vậy? Lại có
chủ ý xấu gì?”
Âu Dương cười hì hì đi bên cạnh Triểu Phổ ngồi xuống, nói, “Ta nhớ
tới chuyện này.”
Triệu Phổ chờ Âu Dương nói tiếp.
Âu Dương nhỏ giọng ở bên tai Triệu Phổ nói mấy câu.
Cửu vương gia nghe xong nhướng mày lên, “Có loại chuyện này?”
Âu Dương gật đầu một cái.
Cửu vương gia sờ cằm một cái, ” Ừm…”
Âu Dương tiếp tục cười đểu, “Ta có một chiêu!”
Nói xong, lại thấp giọng cùng Triệu Phổ nói một hồi.
Triệu Phổ để cái lược xuống, vỗ tay phủi lông trên tay liền nói,
“Ngươi muốn làm như thế nào, có nảy sinh vấn đề gì không?”
Âu Dương buông tay, “Vậy có muốn thử hay không a?”