Công Tôn trừng mắt nhìn, lầm bầm, “Kiểu nào a? Tốt vô cùng a.”
Triệu Phổ nói, “Ta mấy ngày nay rất bận rộn, đều không rãnh bồi
ngươi cùng Tiểu Tứ Tử.”
Công Tôn nhìn hắn một hồi, vốn là muốn nói Triệu Phổ một câu “Ai
muốn ngươi bồi chứ.” Bất quá lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, không
biết tại sao nói câu, “Dựa vào mới đánh trận xong liền muốn nghỉ ngơi sao,
muốn làm phiền ta a”
Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn đang nghiêm túc nói chuyện
một hồi, bỗng nhiên, “Phốc ” một tiếng, sau đó ha ha cười to.
Công Tôn vội vàng nhào qua che miệng Triệu Phổ.
Triệu Phổ cũng kịp phản ứng, vội vàng im miệng.
Hai người yên lặng xoay mặt lại, nhìn giường đối diện.
Trên giường đối diện, Tiểu Tứ Tử còn đang đắp mền ngủ, Tiểu Lương
Tử nhưng lại tỉnh, chỉ thấy bé mở ra một con mắt, liếc mắt nhìn phía đối
điện.
Vào lúc này, Công Tôn chính là nằm trên người Triệu Phổ, tay thì
đang che miệng Triệu Phổ.
Tiểu Lương Tử nhìn một hồi, nhắm lại con mắt, nghiêng người, ôm
Tiểu Tứ Tử, ngủ tiếp.
Triệu Phổ xoay mặt lại, nhìn Công Tôn đang đè trên người mình dưới
tình thế cấp bách.
Công Tôn cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu, nhìn thấy Triệu Phổ cười
hì hì nhìn mình.