Triệu Phổ sửng sốt một chút, lập tức nghĩ đến người nào. Nhưng Triệu
Phổ chưa kịp mở miệng, Tiểu Lương Tử đã nhảy lên, “Ai nha! Đây không
phải là Huyện Thái Gia Chu Tịch ở Hắc Phong Thành sao?!”
Triệu Phổ gật đầu.
Hạ Nhất Hàng cũng cẩn thận quan sát một hồi, “Quả thật rất giống,
chính là… Dáng người có chút chênh lệch.”
Công Tôn mỉm cười, “Ta rốt cuộc biết tại sao chỉ thiêu hủy cái đầu
người này rồi! Bởi vì vị này, đã làm qua hai lần đổi mặt!”
“Hai lần?”
Lâm Dạ Hỏa có chút ghét bỏ, “Khó trách da lỏng lẻo như vậy.”
Công Tôn chỉ chỉ một vết sẹo ở một bên gò má, “Mặc dù hạ thủ rất
cẩn thận, cơ hồ là dựa theo vết sẹo đó để tiến hành, nhưng vẫn có thể nhìn
ra.”
“Đúng a.” Triệu Phổ không mất thời cơ nịnh bợ liền vỗ quân sư nhà
mình một cái, “Dù có cao tay hơn nữa lại có thể cao tay hơn ngươi được
sao, đúng không!”
Công Tôn hiển nhiên rất hưởng thụ, cười híp mắt nói tiếp, “Ta khôi
phục là dáng vẻ vốn có của hắn.”
Tất cả mọi người liếc mắt nhìn Triệu Phổ —— Vuốt lông thuận tay
qua a, đều canh đúng lúc thật.
Cửu Vương Gia nhíu nhíu mi —— cái này gọi là quen tay hay việc
“Ta có một ý tưởng to gan!”
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên giơ tay.