Chờ đám Triển Chiêu đi tới trước mặt, Âu Dương đi lên vỗ bả vai lão
nhân một cái, “Lão gia tử tới sớm như vậy? Tình huống bên trong thế nào
rồi?”
Lỗ Nghiêm khoát tay với Âu Dương, “Tiên phong quan, ngươi trước
đừng hỏi, tốt nhất hãy tự mình nghe nhìn một chút.”
Âu Dương không hiểu.
Mà lúc này, bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã nghe được
động tĩnh bên trong… Trong ngôi đền, các hòa thượng hình như đang tụng
kinh gì đó.
Nói đến tụng kinh, không ai quen thuộc hơn so với Lâm Dạ Hỏa,
Đường chủ Hỏa Phượng lớn lên cùng với thánh tăng đó, chẳng qua là…
“Oa… Đang niệm cái gì đây?” Hỏa Phượng ngoáy lỗ tai, “Cũng
không đúng a?”
“Có phải đang siêu độ cho hòa thượng không?” Âu Dương hỏi, “Thế
nào mà cả buổi rồi mà ngay cả một câu A di đà phật cũng chưa nghe thấy?”
Rất may là, ở đây trừ bỏ quân nhân ra còn có Công Tôn là người đọc
sách, Công Tôn tiên sinh khoát tay chặn lại với mọi người, nói, “Thứ đang
niệm không phải là kinh văn.”
“Vậy niệm cái gì?” Tuy Triển Chiêu nghe ra có chút loạn, nhưng hình
như chỉ lặp đi lặp lại có một câu.
“Nghe cứ như là Phạn văn.” Lâm Dạ Hỏa tất nhiên nghe hiểu được
Phạn văn, nhưng hắn lại có chút dở khóc dở cười, “Nếu như dựa theo nghĩa
trên mặt chữ, vậy đám hòa thượng này cũng quá thích đùa rồi.”
“Niệm cái gì?” Triệu Phổ tò mò hỏi.