HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 109

với một vẻ cam chịu, - người ta chẳng trốn được số mệnh.
- Này, xin cậu bỏ qua cho câu tôi sắp hỏi nhé, - D Artagnan nói tiếp.
- Thế nào, cậu nói đi, cậu biết giữa chúng mình với nhau chẳng có gì là tọc
mạch.
- Vậy cậu trở lên giàu có, phải không?
- Ồ, lạy Chúa, không đâu. Tôi kiếm được mười hai nghìn livrres một năm,
không kể một khoản lãi nhỏ nhặt chừng một nghìn êquy mà ông hoàng thân
dành cho tôi.
- Thế mười hai nghìn livres ấy cậu kiếm bằng cách gì, - D Artagnan hỏi, -
bằng thơ ca của cậu à?
- Không, tôi đã từ bỏ thơ ca rồi, trừ phi thỉnh thoảng làm đôi bàì hát chúc
rượu, vài bài xonnê(3) tán tỉnh hoặc thơ trào phúng vô thưởng vô phạt. Tôi
làm nhưng bài thuyết pháp, anh ạ.
- Sao, những bài thuyết pháp?
- Ồ! Mà những bài thuyết pháp phi thường, cậu biết không. Ít ra là tôi thấy
như vậy.
- Mà cậu thuyết giáo ư?
- Không, mà tôi đem bán.
- Bán cho ai?
- Cho những đồng nghiệp nào của tôi muốn trở thành những nhà đại hùng
biện.
- Thật thế ư? Thế sao cậu không mưu đồ vinh quang cho bản thân cậu?
- Có chứ! Nhưng bản chất đã thắng tôi. Khi tôi lên bục giảng mà tình cờ có
một người phụ nữ xinh đẹp nhìn tôi là tôi nhìn lại, nếu người ấy cười, tôi
cũng cười theo. Và thế là tôi nói loạn xạ: đáng lẽ nói về những hình phạt
dưới địa ngục thì tôi lại nói về những lạc thú trên thiên đường. Hề! Cậu
này, thế rồi một hôm tại nhà thờ Saint-Louis ở Marais… một việc đã xảy
đến với tôi. Một tay kỵ sĩ cười nhạo thẳng vào mặt tôi, tôi bèn ngừng giảng
để nói với hắn rằng nó là một tên ngu ngốc. Dân chúng ùa ra để nhặt đá,
nhưng lúc ấy tôi rất khéo léo lái tư tưởng của đám người dự rằng chính hắn
là kẻ mà người ta ném đá. Hiển nhiên là ngày hôm sau hắn đến ngay nhà
tôi, tưởng rằng có chuyện gì với một tu viện trương giống như một tu viện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.