HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 290

nên đóng chặt cửa hai lần khoá.
Thế là phải cưỡng bức bác ta mở cửa cũng như đã cưỡng bức viên đội, và
lại mất thêm mười phút nữa. Vật chướng ngại cuối cùng vượt qua, toán
binh sĩ lại tiếp tục phóng đi với tốc độ như trước.
Nhưng các con ngựa chẳng tiếp tục chạy với sự hăng hái như nhau; vài con
không chịu đựng lâu được cuộc đua điên loạn ấy, một giờ sau ba con dừng
lại, một con ngã quỵ. D Artagnan không ngoái đầu lại nên cũng chẳng biết.
Porthos nói lại với anh, vẻ bình thản.
- Miễn là còn hai chúng ta đến được, - D Artagnan nói, - chỉ cần thế thôi, vì
họ chỉ có bốn người.
- Đúng thế - Porthos đáp.
Và anh thúc đinh vào bụng ngựa.
Trong hai tiếng đồng hồ, mấy con ngựa phi mười hai dặm không nghỉ; chân
chúng bắt đầu run, bọt mép chúng sùi ra bắn cả vào áo chẽn của các kỵ sĩ,
trong khi mồ hôi thấm vào dưới quần cụt của họ.
Porthos nói:
Ta hãy nghỉ một lát để những con vật khổn khổ này thở.
- Ta hãy giết chết chúng, trái lại, ta hãy giết chết chúng, và đi tới nơi, - D
Artagnan đáp. - Tôi trông những dấu vết còn mới, họ qua đây chưa đầy
mười lăm phút.
Quả thật, bờ đường bị vó ngựa xới lên; những vết chân trông rõ dưới những
tia nắng cuối cùng.
Họ tiếp tục đi, nhưng được hai dặm thì con ngựa của Mouston ngã lăn ra.
- Thôi! - Porthos nói, - con Phébus toi rồi!
- Tể tướng sẽ trả cậu một nghìn pistol.
- Ồ, - Porthos nói, - tôi còn trên tài nữa kia.
- Ta lại đi thôi, và phi nước đại!
- Ừ nếu chúng ta có thể.
Quả nhiên con ngựa của d Artagnan không chịu đi xa hơn, nó không thở
nữa. Một mũi đinh thúc cuối cùng đáng lẽ đẩy nó đi lên thì làm nó ngã
xuống.
- A! Chết cha rồi! - Porthos kêu lên, con Vulcain bị bầm máu ở chân?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.