- Ngài có điều gì chỉ giáo cho tôi?
- Tuân theo về mọi điểm người nhận thư này.
D Artagnan định hỏi thêm, thì Mazarin nói:
- Ông đi Boulogne-sur-Mer; đến quán Huy hiệu Anh quốc ông sẽ gặp một
người quý tộc trẻ tên là Mordaunt.
- Vâng, và tôi phải làm gì với người ấy?
- Đi theo anh ta tới nơi mà anh ta dẫn đến.
D Artagnan kinh ngạc nhìn giáo chủ.
- Dặn dò ông thế là đủ rồi, - Mazarin nói, - thôi đi đi.
- Nói đi đi thì dễ lắm, - D Artagnan nói, - Nhưng muốn đi phải có tiền mà
tôi thì chẳng có.
- A! - Mazarin gãi tai nói, ông nói là không có tiền à?
- Không có, thưa Đức ông.
- Thế cái nhẫn kim cương tôi cho ông hôm qua đâu?
- Tôi muốn giữ nó làm kỷ niệm của Đức ông.
Mazarin thở dài.
- Thưa Đức ông, ở nước Anh sinh hoạt đắt đỏ lắm, nhất là với tư cách phái
viên đặc biệt.
- Hừm! - Mazarin nói. - Đó là một nước rất thanh đạm và sống giản dị từ
khi có cách mạng nhưng không sao.
- Ông mở ngăn kéo và lấy ra một túi nhỏ.
- Ông nói thế nào về một nghìn êquy này?
D Artagnan bĩu môi dưới dài thè lè ra và nói:
- Thưa Đức ông, tôi nói rằng thế là ít, vì chắc chắn là tôi sẽ không đi một
mình.
- Tôi đã tính rồi, - Mazarin đáp, - Ông Du Vallon sẽ cùng đi với ông, cái vị
quý tộc xứng đáng ấy; vì rằng, ông d Artagnan thân mến ạ, sau ông thì chắc
chắn là tôi yêu quý con người Pháp quốc ấy hơn cả.
D Artagnan bèn trỏ vào cái túi tiền mà Mazarin vẫn giữ khư khư và nói:
- Thưa Đức ông, nếu ngài yêu quý ông ta đến thế thì, ngài hiểu cho rằng…
- Được rồi. Vì coi trọng ông ta, tôi đưa thêm hai trăm êquy.
- Đồ bần tiện, - D Artagnan lẩm bẩm, rồi nói. - Nhưng ít ra thì khi trở về