HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 622

- Không, khỏi cần.
- Vậy thì cậu hãy cầm hộ tôi túi tiền để ở trên lò sưởi.
- Yên trí.
Porthos bình thản và lẳng lặng đi ra chuồng ngựa. Anh đi giữa đám binh
lính và mặc đù anh là người Pháp hẳn hoi họ không thể không chiêm
ngưỡng vóc người cao lớn và chân tay vạm vỡ của anh.
Đến chỗ góc phố anh gặp Mousqueton và kéo hắn đi củng.
Lúc ấy d Artagnan trở vào, vừa đi vừa huýt sáo một điệu hát mà anh đã bắt
đầu từ lúc Porthos đi ra.
- Arthos thân mến ơi, - D Artagnan nói - Tôi vừa mới suy nghĩ về những lý
lẽ của anh và bị nó thuyết phục. Dứt khoát là tôi không tiếc rằng mình đã
rơi vào trong cái vụ lôi thôi này. Cho nên tôi quyết định cùng trốn với các
anh. Không nghĩ ngợi gì nữa nhé và hãy sẵn sàng. Hai thanh kiếm của các
anh ở trong góc kia, đừng quên, đó là một công cụ rất có ích trong những
hoàn cảnh như thế này. À, điều đó làm tôi sực nhớ đến túi tiền của Porthos.
Và anh cất bọc tiền vào túi. Hai người nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
- Ơ hay! - D Artagnan nói, - Tôi xin hỏi các anh, như thế có gì là lạ nào?
Tôi mù quáng, Arthos đã mở mắt cho tôi, có thế thôi. Lại đây.
Hai người bạn lại gần. Anh bảo:
- Các anh có trông thấy cái phố kia không? Ngựa của các anh để ở đấy; các
anh đi ra cổng rẽ về bên trái, nhảy lên yên thế là xong xuôi. Các anh đừng
lo ngại gì hết mà cần chú ý nghe hiệu lệnh hành động. Hiệu lệnh đó là khi
tôi kêu: "Giêsus, lạy Chúa tôi!".
- Nhưng cậu hãy thề đi là cậu sẽ đến, - Arthos nói.
- Có Chúa, tôi xin thề!
- Đồng ý, - Aramis reo lên. - Khi nghe tiếng kêu "Giêsus, lạy Chúa tôi!
chúng tôi sẽ ra, chúng tôi sẽ quật đổ tất cả những gì cản lối đi của mình,
chúng tôi sẽ chạy đến chỗ để ngựa, sẽ nhảy lên ỵên và thúc ngựa phóng, có
phải như thế không?
- Tuyệt diệu!
- Aramis thấy chưa, - Arthos nói, - Tôi vẫn bảo cậu rằng d Artagnan là
người hay nhất trong chúng ta mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.