HAI NỮ TƯỚNG CƯỚP - Trang 53

“Ta không biết điều ta đã làm sai. Đáng lẽ chỉ cắt

dây buộc ta lại đi cắt hết đai, cương” - Raoul tự nhủ
khi trở về ngăn tầu của mình - Ta ghê tởm con đàn bà
vô lại ấy. Không gì làm cho ta vui thích hơn là giao
nộp nó cho cơ quan pháp luật và để giữ được lời thề
báo thù của ta. Vậy mà, tất cả mọi cố gắng của ta lại
chỉ nhằm để cứu nó. Tại sao ?”

Lời giải đáp cho câu hỏi này anh biết rất rõ. Anh

quan tâm đến cô gái trẻ chính vì cô có đôi mắt màu
ngọc bích. Làm sao anh lại không che chở cho cô khi
anh cảm thấy lúc này cô gái ấy hết sức gần gũi với
anh và đã hoàn toàn kiệt sức, vả lại đôi môi của anh
đã áp lên đôi môi của cô. Người ta có thể giao nộp
một người đàn bà mà người ta đã hôn không ? Kẻ
giết người, đúng ! Nhưng cô gái đã run lên dưới sự
vuốt ve mơn trớn của anh, và anh đã nhận thức được
rằng từ nay không có gì trên đời lại có thể khiến cho
anh không bảo vệ cô, chống lại tất cả. Đối với anh, nụ
hôn nồng cháy của đêm nay đã vượt lên trên tất cả
thảm kịch và tất cả mọi quyết định mà những quyết
định ấy là theo bản năng hơn là theo lý trí, và chính
bản năng của anh đã ra lệnh cho anh làm thế.

Vì vậy mà anh phải gặp lại Marescal để biết kết

quả truy tìm của hắn, và cùng để hiểu rõ thêm về cô
gái người Anh và chiếc túi da mà cô Bakefield đã gửi
gắm cho anh.

Hai giờ sau, Marescal mệt nhoài đã lăn xuống ngủ

trước chiếc ghế dài nơi Raoul đã bình thản nằm chờ
trong toa xe cắt lại. Giật mình tỉnh dậy, Raoul bật đèn
và nhìn thấy nét mặt biến đổi của tên cẩm mật thám.
Đường ngôi của hắn không còn thẳng thắn và râu
mép đã trễ xuống, Raoul kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.