- Tên tòng phạm nào ?
- Tên đã cùng phối hợp vượt ngục ấy mà.
- Nhưng không phải là không có ! Chúng tôi thấy
những dấu giầy của hắn hầu như khắp nơi, chủ yếu là
trong rừng cây, ấy mà lúc ra khỏi ga, trong một vũng
bùn cạnh một vết giầy không gót, người ta còn thấy
cả những vết giầy hoàn toàn khác... một nhỏ hơn...
đế giầy nhỏ hơn.
Raoul kéo lê đôi giầy dính bùn của mình thu sâu
vào sâu dưới gầm ghế, rồi có vẻ như rất quan tâm:
- Vậy thì phải có kẻ nào ở bên ngoài rồi !
- Chắc chắn có. Và theo tôi, cái tên nào đấy lấy cả
xe của thầy thuốc để trốn với con mẹ giết người.
- Của thầy thuốc ?
- Nếu không thì đã trông thấy ông ấy đến, ông
thầy thuốc ý mà, có phải không nào ? Và nếu người
ta không trông thấy ông ấy thì chắc là ông đã bị xô
xuống khỏi xe và bị vùi xuống một cái hố rồi.
- Một chiếc xe, thế thì đuổi kịp được đây.
- Ông nói sao ?
- Những con ngựa của lính sen đầm...
- Tôi đã chạy đến lán, nơi người ta buộc ngựa và
tôi đã nhảy lên lưng một con. Nhưng cái yên ngựa đã
lật xuống và thế là tôi ngã ngay xuống đất.
- Ông nói gì lạ thế !
- Người coi ngựa ngủ gà ngủ gật và trong thời
gian ấy người ta đã lấy hết dây cương lẫn đai buộc.
Trong tình trạng như vậy thì không thể nào mà đuổi
kịp được.
Raoul không thể nào nhịn được cười:
- Chà ! Một tên địch thủ xứng tài với ông đấy !
- Một tay bậc thầy, ông ạ. Tôi đã có dịp theo dõi
chi tiết một vụ mà Arsene Lupin chống lại