HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 210

cùng nhìn nhau một thoáng. Trần Văn Kim khẽ gật đầu chào Joseph
cho có lệ rồi cúi đầu xuống đống giấy tờ trước mặt mình…

Lúc hai trưởng phái đoàn ký tên xong vào những bản văn kiện chính

thức thì những người phụ tá cho xếp lại các tập giấy rồi bước vòng ra
bên sau bàn đối diện theo cung cách tiếp tân để trao đổi chữ ký. Khi
mọi việc đâu đó xong xuôi thì Kissinger và Lê Đức Thọ cùng thay
phiên nhau phát biểu một vài lời về sự mong ước của họ cho nền Hòa
bình sắp tới, đồng thời đề cập đến tính cách lịch sử của giờ phút
nghiêm trọng này. Lời nói của hai người được thông dịch lại cho toàn
thể báo chí ngoại quốc hiện đang có mặt tại đây, sau đó hai người cùng
đứng lên, bước ra bên ngoài khách sạn đang lất phất mưa tuyết để cho
báo chí chụp những bức hình đánh dấu ngày đặc biệt này. Bên ngoài
trời đục ngầu mây mưa, lề đường sũng nước, các nhiếp ảnh viên,
chuyên viên thu hình phải dùng đèn để chụp và thu hình khi hai phái
đoàn cùng đứng chung lại với nhau vỗ tay, miệng tươi cười cứ như họ
là bạn bè thân thiết từ lâu.

Tại hành lang dẫn ra đường, nhân viện của hai phái đoàn cùng các ký

giả bắt đầu chụm lại trò chuyện ồn ào trong khi đó một số người chuẩn
bị lại nón và áo choàng để ra về. Giữa cảnh náo nhiệt tại nơi này,
Joseph bỗng nghe có người chạm tay vào cùi chỏ mình, anh ngẩng đầu
lên và bắt gặp Trần Văn Kim đã đến bên cạnh anh từ lúc nào. Kim mói
thật nhỏ.

— Monsieur Sherman, có thể nào chúng ta gặp nhau một chút trước

khi ông rời Paris không?

Joseph nhún vai với vẻ nghi ngờ:
— Liệu bây giờ đã quá trễ để tiết lộ về các âm mưu phá bĩnh của các

chuyên viên hòa đàm quỷ quyệt Hoa Kỳ rồi không?

— Lần này tôi chỉ muốn nói với Monsieur về chuyện cá nhân mà

thôi.

Trần Văn Kim đáp lời bằng một giọng ôn tồn khác lạ khiến Joseph

thay đổi thái độ dịu dàng hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.