“Một mặt là vì nguyên liệu gỗ đạt chuẩn ở ven biển càng lúc càng ít, mặt
khác, của cải vận chuyển từ Tân thế giới đến càng lúc càng nhiều, vàng
không còn giá trị nữa”.
Nick nghe xong câu này, cảm giác như sét đánh bên tai, choáng váng đến
mức đầu óc vang lên những tiếng ong ong. Trong suy nghĩ nhỏ bé của
nàng, những đồng tiền lấp lánh ánh vàng rực rỡ đó là đại diện cho giá trị
của tất cả mọi thứ trên thế giới, tuyệt đối không có lý nào lại mất giá cả.
“Sao vàng lại không còn giá trị nữa chứ!”
Hayreddin nhún vai xòe tay: “Những cây gỗ có giá trị chỉ nhiều từng ấy
thôi, chặt một cây là bớt một cây, các loại hàng hóa khác cũng có chung
quy luật ấy. Địa Trung Hải chỉ có thể sản sinh ra những thứ đó, vàng bạc
càng lúc càng nhiều. Giá cả các loại nguyên liệu gỗ và lương thực là tăng
ghê gớm nhất, những thứ khác cũng tăng ít nhất là ba mươi phần trăm. Tôi
đoán đã rất lâu rồi cậu không ra chợ, hàng hóa khắp nơi ở Địa Trung Hải
lên giá mỗi ngày, có những lúc một ngày có thể tăng giá đến ba lần”.
Nick cúi đầu cắn môi, nàng thường xuyên ra chợ, nhưng trước giờ chẳng
mua thứ gì. Ăn mặc ở do thuyền trưởng bao hết đương nhiên không cần
phải hỏi, những thứ khác đã có Sierra và Karl sắp xếp ổn thỏa giúp nàng,
căn bản là chẳng cần bận tâm lo lắng. Nghĩ lại thì, đậu rang muối và cá
cơm khô quả thực đã tăng thêm hai đồng, chẳng qua trong túi nàng có tiền,
nên không để ý đến mà thôi.
“Tăng thêm ba mươi phần trăm… cũng có nghĩa là nói, vốn dĩ một món đồ
chỉ với mười đồng vàng đã có thể mua được, nhưng hiện giờ phải cần ít
nhất mười ba đồng mới có thể mua được đúng không”
“Cực kỳ chính xác”.
Hai mắt Nick tối sầm, chỉ cảm thấy trái tim mình như vừa bị một khẩu súng
bắn cá xuyên thủng, máu chảy ròng ròng. Dựa theo cách tính này, chiến lợi