HẢI YÊU - Trang 279

Chương 22: Chiếc khăn tay

Victor. F. Medici xuyên qua sân trước, đi tới khu ký túc xá tạm thời của một
loạt những thuyền viên cấp cao.

Ánh mặt trời buổi chiều như thiêu như đốt ở Bắc Phi cùng tiếng ve kêu
không ngừng nghỉ khiến Victor thấy rất khó chịu, nếu không phải có việc,
anh ta tuyệt đối không muốn đến chỗ ồn ào đầy rẫy những tên cướp biển
xấu xa tệ hại này. Mặc dù là bác sĩ trên thuyền, anh ta lại cứ như thể chưa
từng bước vào đáy thuyền chật chội bẩn thỉu cùng đủ loại mùi hôi thối xộc
thẳng vào mũi bao giờ vậy. May mà lúc này ánh nắng vẫn còn gắt, đám
cướp biển nếu không ở trong những quán rượu uống say bí tỉ, thì cũng tìm
một chỗ râm mát tránh nóng, nên trong sân rất yên tĩnh.

Đi tới trước căn phòng có vị trí tốt nhất trong khu vực, Victor phát hiện trên
cánh cửa gỗ có một biểu tượng được khắc sơ sài bằng dao – hình lưỡi liềm
cán dài, biết mình đã tìm đúng chỗ. Gõ cửa, chủ nhân bên trong chỉ đáp lại
một tiếng, nhưng không đích thân ra đón khách. Victor hiểu chủ nhân nơi
này không có chút lịch sự nào, nên tự mình đẩy cửa đi vào, một căn phòng
điển hình của cướp biển hiện ra ngay trước mắt.

Chiếc giường cứng được rải một lớp rơm mới nhẹ xốp, trên mặt bàn gỗ bày
đèn dầu, cốc chén, vải dầu lau đao và đá mài, một chiếc rương chứa tất cả
gia sản. Chỉ có vài tờ giấy mỏng và mấy chiết bút lông rơi vung vãi là
chứng tỏ sự khác biệt rõ ràng của chủ nhân nơi này với những tên cướp
biển khác. Một bóng người gầy nhỏ nhưng nhanh nhạy đang treo trên xà
nhà, dùng lực cánh tay liên tục nhanh nhẹn kéo cơ thể mình lên.

“139, 140, 141…”

Nick thở hổn hển, sàn nhà dưới chân có một vũng mồ hôi ướt nhẹp, chiếc
áo sơ mi như vừa được giặt qua nước dính sát lấy người. Victor ngẩng đầu
lên, dùng ánh mắt của một bác sĩ cẩn thận quan sát cơ thể nàng. Khác với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.