HẢI YÊU - Trang 448

Cái chân gỗ của lão đầu bếp ở trên sàn nhà kêu cọt cà cọt kẹt, lão nhọc
nhằn cúi người xuống, lấy ra nửa bao tải hạt đậu rang muối từ sâu bên trong
chiếc tủ thấp, nắm lấy một vốc thả vào chiếc túi nhỏ đựng đồ ăn vặt mà
Nick giơ ra.

Nick trơ mắt ra nhìn lão đầu bếp nhét trả bao tải hạt đậu về lại chiếc tủ
thấp, cằn nhằn: “Ông không thể cho tôi nhiều thêm chút nữa được à? Lần
nào cũng cho có một vốc, đúng là keo kiệt”.

“Không phải tôi không cho, mà là thuyền trưởng nói không thể cho cậu một
lần quá nhiều đồ ăn vặt được, ổ chó không giữ được thức ăn, cậu cầm bao
nhiêu thì sẽ ăn hết bấy nhiêu!”

“Không ăn thì lấy đâu ra sức, cứ phơi nắng là đầu óc váng vất”. Nick nhón
hai hạt đậu nhét vào miệng, nhai rôm rốp rất khoái chí.

“Nghe người ta nói không ăn muối thì không có sức, một ngày cậu ra bao
nhiêu là mồ hôi như thế, số mồ hôi đó chắc đều mặn lắm đấy”. Theuriau
nhìn chiếc áo sơ mi trước sau ướt đẫm của Nick, muôn phần cảm khái.

Thật ra thiên tài và nỗ lực không nhất thiết phải có liên quan đến nhau,
những người có tư chất bình thường nỗ lực cả đời vẫn cứ tầm thường lẹt
đẹt, nhưng cũng có những người vốn dĩ đã sở hữu khả năng thiên phú cực
đỉnh sau đó lại cộng thêm sự nỗ lực của bản thân, mọi thành tựu trong sự
nghiệp luôn khiến mọi người phải ngước nhìn.

Mỗi ngày thức dậy trước khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, cõng trên lưng
một túi chứa cát đá dằn tàu

[1]

nặng 50 pound chạy ba mươi vòng quanh

boong thuyền, trèo lên cột buồm hai mươi lần bằng một tay, sau đó đổi tay
trèo thêm hai mươi lần nữa, ngoài quãng thời gian bị thương ra, đây là
những bài tập cơ bản từ sau khi lên thuyền sáng nào Nick cũng nhất định
phải tập. Không có người đốc thúc, cũng chẳng có ai ép buộc, chỉ là nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.