HẲN LÀ YÊU - Trang 162

Cô liếc qua vai nhìn người đàn ông bên cạnh cô. Joey sao? Những đường

rãnh sâu hằn trên miệng anh, trong khi một loại cảm giác ngờ ngợ kỳ cục
dựng đứng lông trên cánh tay cô lên. Chỉ có điều lần này anh không gặp gỡ
gia đình cô. Cô đang gặp gỡ gia đình anh. Nếu Gabrielle tin vào định mệnh,
cô hẳn đã nghĩ mẹ cô nói đúng, điều này quá lạ lùng để là một trùng hợp
ngẫu nhiên trong vũ trụ. Không, cô không tin vào định mệnh, nhưng cô
không thể nghĩ đến một lời giải thích nào khác cho những cú ngoặt quái
đản trong đời cô từ khi cô gặp Joe.

Sau vài giây dài dằng dặc, Joe hít vào một hơi chịu đựng và giới thiệu.

"Gabrielle," anh bắt đầu, "đây là mẹ tôi, Joyce." Anh chỉ về một người phụ
nữ lớn tuổi mặc áo phông in hình đầu Betty Boop gắn trên cơ thể Rambo.
Trên băng đô của Betty viết chữ Ramboo Boop. "Đây là các chị tôi, Penny,
Tammy, Tanya, và Debby."

"Cháu cũng ở đây nữa, chú Joey ơi."

"Cả cháu nữa."

"Và đây là phần lớn lũ cháu trai cháu gái của tôi," anh nói, điểm tên lũ

trẻ bằng ngón trỏ. "Eric, Tiffany, Sara, Jeremy, Pete út, và Christy. Còn bốn
đứa nữa ở đâu đó."

"Chúng hoặc đang ở phố mua sắm hoặc đang chơi bóng rổ ở nhà thờ,"

một người chị gái giải thích.

Gabrielle nhìn Joe, rồi quay lại nhìn gia đình anh. Còn nữa sao? Nhóm

người trước mặt cô quá đủ áp đảo rồi. "Tất cả là có bao nhiêu người vậy?"

"Bác có năm đứa con," Joyce trả lời. "Và mười đứa cháu. Tất nhiên điều

đó sẽ thay đổi khi Joey kết hôn và cho bác thêm vài đứa nữa. "Bà bước lùi
lại một bước nhỏ và nhìn vào cái bàn xếp đầy những lọ nhỏ. "Cái gì đây
vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.