HẲN LÀ YÊU - Trang 184

thản nhiên như Joe. Cô cố lờ đi những cảm giác đang khiến bàn tay cô đổ
mồ hôi, và cô không thèm bình luận về quan điểm của Joe đối với Kevin, vì
những gì anh nói cũng khá đúng sự thật. Điều cũng chả làm Kevin tốt hơn
hay xấu hơn rất nhiều những tên đàn ông khác.

"Tối qua tôi tưởng anh lái một chiếc Bronco chứ?"

"Đúng thế, nhưng Kevin nghĩ tôi là một đứa vứt đi khánh kiệt. Đó là

những gì tôi muốn anh ta nghĩ," anh nói và cúi người mở cửa bên ghế hành
khách. Lồng ngực anh lại chạm nhẹ vào cô, và cô hít một hơi thật sâu qua
lỗ mũi và tự hỏi nước hoa của anh có phải là hỗn hợp của tuyết tùng, hoa
cam và một thứ gì đó nữa hay không.

"Sao cô làm thế?"

"Làm gì?"

"Ngửi tôi như thể tôi có mùi thối lắm vậy." Anh thả khuỷu tay cô ra, và

cô cảm thấy như mình lại có thể thư giãn.

"Anh tưởng tượng ra đấy thôi," cô nói và chui vào ô tô. Không giống

Joe, bên trong xe vẫn có mùi khủng khiếp như cái ngày anh bắt giam cô.
Kiểu như dầu nhớt mô tô, nhưng ít nhất ghế cũng sạch sẽ.

Chuyến lái xe tới nhà Kevin mất chưa đến mười phút, và Joe dùng

khoảng thời gian đấy để nhắc cho cô nhớ về hiệp ước cung cấp thông tin
mà cô đã kí. "Nếu Kevin vô tội," anh nói, "anh ta không cần sự giúp đỡ của
cô. Và nếu anh ta có tội, thì đằng nào cô cũng không bảo vệ được anh ta."

Luồng không khí lạnh giá quét qua chân, cánh tay và cái cổ trần trụi của

cô. Cô ước gì mình đã ở nhà. Cô ước gì mình được cho lựa chọn.

Gabrielle đã tới nhà Kevin vài lần, tất nhiên, nhưng cô thực sự không

quan tâm đến nó. Kiến trúc hai tầng kiểu đương đại đậu trên sườn một ngọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.