Cô nghĩ đến việc kể cho Francis về một buổi sáng cô chĩa một khẩu súng
vào một tay cảnh sát ngầm và kết thúc trở thành tay chỉ điểm mặt cho anh
ta. Nhưng bí mật này quá lớn để nói ra.
Gabrielle lấy tay che mắt và nhìn bạn cô. Cô chưa bao giờ giỏi giang gì
trong việc giữ bí mật. "Nếu tớ nói cho cậu chuyện gì đó, cậu phải hứa
không nói ra nhé," cô bắt đầu, rồi tiếp tục kể lể như một tay chỉ điểm chuột
nhắt trong nhà tù. Cô kể hết những điểm chính, nhưng cố tình bỏ qua
những chi tiết khó chịu, như sự thực rằng anh có những cơ bắp cứng cáp,
quyến rũ của một người mẫu đồ lót và hôn như một người đàn ông thậm chí
có thể quyến rũ những người đàn bà cứng nhắc nhất ra khỏi quần bó bụng.
"Joe Shanahan quá hống hách và thô lỗ, và tớ bị kẹt cùng với anh ta cho
đến khi Kevin được giải phóng khỏi toàn bộ câu chuyện vớ vẩn lỗ bịch
này," cô kết thúc, cảm thấy sảng khoái. Lần đầu tiên, các rắc rối của
Gabrielle lớn hơn bạn của cô.
Francis im lặng một giây, rồi lẩm bẩm, "Hmm." Cô đẩy cặp kính râm
màu hoa hồng lên sống mũi. "Vậy anh chàng này trông như thế nào?"
Gabrielle quay mặt ra với mặt trời. Cô nhắm mắt lại và nhìn thấy khuôn
mặt của Joe, đôi mắt mãnh liệt và hàng lông mi sắc nhọn, những đường nét
nhục dục của khuôn miệng anh, và vẻ đối xứng hoàn hảo của vầng trán
rộng, cái mũi thẳng và cái cằm cương nghị. Mái tóc dày có xu hướng cong
lại quanh tai và gáy anh, làm mềm đi những đường nét mạnh mẽ, cơ bắp.
Anh có mùi tuyệt vời. "Không có gì đặc biệt."
"Quá tệ. Nếu tớ phải làm việc với một tên cảnh sát, tớ muốn một anh
chàng vạm vỡ như trên mấy tờ lịch cơ."
Thứ mà, Gabrielle cho rằng miêu tả Joe khá tốt.
"Tớ sẽ bắt anh ta mang mấy đồ thật nặng và đổ đầy mồ hôi," Francis tiếp
tục với giấc mơ ảo tưởng.