không cự tuyệt Liên Hoa, thì sẽ không xảy ra chuyện này!
. . . . . .
Sau khi Dạ Tử Lân hạ triều, liền trở về Ngự Thư Phòng. Thấy thái giám
đang làm nhiệm vụ canh cửa, nhìn thấy mình giống như nhìn thấy cứu tinh,
trong lòng hơi kinh ngạc.
Sãi mấy bước đi tới, tiểu thái giám này mở miệng: "Bệ hạ, người trở lại
rồi, nhiếp chính vương điện hạ đã đợi ngài rất lâu!"
"Hả? Biểu huynh tới?" Tâm tình Dạ Tử Lân rõ ràng là cực tốt, biểu
huynh tới cũng không phái người đi lên triều thông báo hắn, chắc hẳn cũng
không có chuyện gì quan trọng, vì vậy cười bước vào đại điện.
Nhưng chưa từng nghĩ sau khi đi vào, nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương
nhíu lông mày nhìn hắn, như đang xem xét lại cái gì đó.
Trong lòng cả kinh, có chút buồn bực mở miệng: "Biểu huynh, trên mặt
trẫm có gì sao?"
"Đóng cửa lại!" Nhàn nhạt mở miệng, giọng nói tối tăm.
Dạ Tử Lân nghe vậy, liền nhìn tổng quản thái giám một chút, phất phất
tay.
Tổng quản thái giám vừa nhìn bàn tay ra hiệu của hắn, ngay lập tức tiến
lên đóng cửa lại. Những cung nhân khác trong điện cũng tự giác lui ra
ngoài, chỉ một lát sau, gian phòng này chỉ còn lại bốn người Hiên Viên Vô
Thương, Dạ Tử Lân, Liên Vụ và tổng quản thái giám.
"Lân, có điều kiện gì ngươi cứ nói đi." Đôi mắt tà mị như hoa đào không
nháy một cái, nhìn chằm chằm mặt của Dạ Tử Lân, không buông tha bất kỳ
biểu hiện nào trên mặt của hắn.