"Nói Lâm Đại Ngọc vừa nghe đến tin tức này, liền rất thương tâm, trở lại
trong phòng mình, đem thơ. . . . . ." Mỗ nữ đang kể đến đoạn Đại Ngọc
chôn hoa kia, Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần tiên sinh quả nhiên là
kinh điển, tối kinh điển chính là viết dài, có thể cho nàng nhiều lời một lát!
Một lúc lâu sau….
"Thái hậu, cửu công chúa cầu kiến!" Hạ nhân báo lại.
Vũ Văn Tiểu Tam hai mắt sáng lên, hẳn là tìm đến nàng chơi đi? Nói
nàng kể chuyện xưa , kể tiếp đi xuống nàng thật sự muốn điên rồi, cổ họng
đều sắp hỏng rồi !
Thái hậu trong lòng biết lôi kéo nàng nói lâu như vậy, nàng cũng có chút
không kiên nhẫn , nhưng cảm thấy cũng không giận, người trẻ tuổi luôn có
chút không kiên nhẫn lại có chút mạnh mẽ , lúc này mở miệng: "Truyền
nàng tiến vào, chắc là đến tìm Tam nhi , khiến cho nàng bồi Tam nhi ở
hoàng cung đi dạo. Hoàng đế cũng mau hạ triều , tốt xấu đến hoàng cung
một lần , cũng nên để Mặc nhi chiêu đãi ngươi thật tốt!"
Ây dà, Vậy không phải là có thể cùng soái ca ở cùng nhau rồi hả ? Này
được à! Mỗ nữ ở trong lòng mừng rỡ muốn bay lên!
"Mẫu hậu! Hoàng tẩu! Ly nhi đến xem các ngươi!" Một tiếng trong trẻo
mà không mất thanh âm ngọt ngào truyền đến.
Thái hậu cười quay đầu, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Ly nhi nha đầu kia có
chút giống Vương Hi Phượng mà Tam nhi nói, chưa thấy người, nhưng
trước nghe thấy tiếng rồi !"
Khi nói chuyện Hiên Viên Ly đã tiến vào: "Mẫu hậu đang nói cái gì đâu?
Cái gì Vương Hi Phượng?"