Hai người đi xa sau, Phượng Hoa nhìn nhìn thái hậu: "Thái hậu giống
như thật thích tam vương phi?"
"Ừ! Nha đầu kia là ai gia thật tâm thích!" Thái hậu cười gật gật đầu,
trong giọng nói là khó nén yêu thích.
"Vậy còn cửu công chúa. . . . . . ?"
"Năm đó là ai gia thực xin lỗi mẹ con các nàng , mẫu thân nàng vì ai gia
làm nhiều như vậy. . . . . ." Thái hậu nói xong có chút cảm thán.
Phượng Hoa đáy mắt cũng nhiễm lên một chút nước mắt : "Phượng
Tuyết Nhược là biết thái hậu còn nhớ nàng, cũng sẽ thật cảm động !"
"Nhớ kỹ có ích lợi gì? Đến cùng là ai gia vô năng, năm đó không có nghĩ
cách bảo trụ nàng. . . . . ."
. . . . . .
"Hoàng tẩu, ngươi cùng mẫu hậu nói chuyện xưa gì vậy ?" Giọng nói
Hiên Viên Ly líu ríu vang lên.
Vũ Văn Tiểu Tam ngáp một cái: "Chính là một ít chuyện của tài tử giai
nhân thôi! Có rảnh sẽ nói cho ngươi nghe !" Mỗ nữ dụi dụi mắt, thật sự là
mệt a!
"Ừm !" Hiên Viên Ly tinh thần nhưng là vô cùng tốt, "Vậy hoàng tẩu
cũng không được quên!"
Đúng lúc này, một nữ tử áo trắng mang theo một đám hầu tì hướng bên
này đi tới, Hiên Viên ly trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường .
Nhìn nhìn biểu cảm của nàng , Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng: " Sao vậy?"