Mỗ Vương gia vừa nghe, cảm giác vô cùng có lý, rất nghiêm túc gật đầu
một cái. . . . . .
"Nhớ mọi việc phải theo ý của nàng, nàng vui mừng, cơ hội của ngươi đã
tới rồi!" - mở miệng bổ sung thêm.
"Còn nữa không ?" - ngữ điệu có chút nôn nóng vang lên.
Nhìn một chút tên gia hỏa mới yêu lần đầu, còn giống như con khỉ vô
cùng sốt ruột, Thẩm Lãng Phàm khóe miệng lần nữa kéo ra: "Khẳng định
còn có nữa ! Theo đuổi nữ nhân là một môn đại học vấn, ngươi cho rằng
tùy tùy tiện tiện là có thể làm cho các nàng quyết một lòng đối với ngươi à
? Phải nhớ, không có nữ nhân không thích lời ngon tiếng ngọt, cho nên
ngươi phải nhặt lời ngọt mà nói!"
Lời này khiến khóe miệng Hiên Viên Ngạo giật giật, bảo hắn đi nói lời
ngọt cho người ta nghe sao ? Hình như có chút làm người khác khó chịu!
Thấy hắn một bộ không biết nên nói như thế nào nhìn mình, Thẩm Lãng
Phàm giựt giựt khóe miệng, bất đắc dĩ mở miệng: "Ta làm người tốt đến
cùng vậy ! Theo ta mà nhìn!"
Ngay sau đó từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Hiên Viên Ngạo chạy đến cửa sổ
nhìn phía dưới. . . . . .
Chỉ thấy một nam tử mặc áo hồng cực kỳ sặc sỡ, tiêu sái giơ giơ cây
quạt, hắn vứt mị nhãn giá rẻ cho chung quanh, rồi sau đó một bước "Không
cẩn thận" đụng phải trên người một cô nương. . . . . .
Cô nương kia ngẩng đầu lên vừa nhìn, nam tử đến là anh tuấn, mặt kia
liền đỏ!
Mỗ nam tử mở miệng nói: "Vị cô nương này quả nhiên là Chim Sa Cá
Lặn, Nguyệt thẹn Hoa nhường, tại hạ hôm nay có thể gặp được cô nương,