này nữa, có chút cảm thán mở miệng: "Hai nữ tử tranh đoạt như vậy, ai gia
thật là có chút hiếu kỳ Vô Thương sẽ chọn người nào đấy !"
Mỗ nữ trong nháy mắt đen mặt lại, ở trong lòng thưởng cho Thái hậu
một cái liếc mắt, Vô Thương muốn chọn cũng là chọn ta, không có quan hệ
với các nàng! Nhưng mà lời như vậy chỉ có thể nói ở trong lòng mà thôi,
nếu nói ra ngoài, sợ rằng nàng sẽ bị kéo ra ngoài chém bay!
Vì vậy chỉ đành phải mở miệng cười nói: "Vô Thương Vương Gia thật là
có phúc lớn, khiến thần tức cũng có chút hâm mộ rồi!"
"Loại chuyện như vậy, một người nữ nhi như con hâm mộ cái gì !" - Thái
hậu mở miệng quở mắng nhẹ, nhưng trên mặt cũng không có vẻ mất hứng,
bởi biết rằng nàng đang nói đùa.
"Tốt lắm!" Hiên Viên Mặc mang sang bát canh thứ ba , nhìn ngó Long
Ngạo Thiên.
Mỗ thái tử giựt giựt khóe miệng, nhìn nhìn bát canh kia màu không khác
mấy bát trước nhiều lắm , đáng thương tội nghiệp nhìn Hiên Viên Mặc, ánh
mắt nói rằng: không cần như vậy tra tấn ta đi?
Lúc này ôm bụng : "Nhị ca, ta là thật sự không thể lại ăn, lại ăn sẽ no
chết ta rồi !"
Vì thế cặp mắt như đá quý của mỗ hoàng đế lại tập trung ở trên người
Hiên Viên Ly , Hiên Viên Ly lui về phía sau vài bước, hắc hắc ngây ngô
cười: "Hoàng huynh, ta thật sự không có thể ăn, bởi vì. . . . . ."
"Không có thể ăn? Vậy về sau hoàng huynh xuất cung đi chơi, sẽ không
mang ngươi theo rồi !" Hiên Viên Mặc giống như lơ đãng mở miệng, rồi
sau đó chờ cô gái nhỏ kia chịu thua.