“Sẽ khôngmạo phạm giai nhân chưa hả ?" - Mỗ nữ nói xong càng không
biết xấu hổ.
‘Ùng ‘ùng’ một tiếng vang thật lớn. . . . . .
Hiên Viên Ly không thể tưởng tượng nổi há to mồm, nhìn Vũ Văn Tiểu
Tam kia có bộ dáng nhăn nhó. Mạo phạm giai nhân ? Nàng không nghe lầm
chứ hả ?
Vũ Văn Tiểu Tam thấy nàng không nói lời nào, mím mím môi, xoay đầu
tiếp tục dán lên tường liếc trộm, vẫn còn rất là khinh bỉ mở miệng: "Ngươi
cũng cảm thấy sẽ mạo phạm giai nhân chứ gì ? Đưa cho ta cái kiến nghị
cũng không biết đường suy nghĩ chu toàn ! Nếu ta thật sự không hỏi gì hết,
ngây ngốc chạy đi vào đó, sợ rằng giai nhân lập tức sẽ bị ta hù chạy mất !"
Ặc, bước chân của Hiên Viên Ly chao đảo lung lay mấy cái, tại sao nàng
cảm thấy Tam Hoàng tẩu tiếp tục đứng tại đây duy trì bộ dáng khôi hài này,
mới có thể thật sự khiến Ngạo Thiên ca ca bị dọa chạy mất ?
"Cái đó, Tam Hoàng tẩu, nhưng người một mực ở chỗ này cũng không
nhìn thấy mà!" - Nàng nói ra một sự thật.
Ách, mỗ nữ xoay đầu qua, nhéo lông mày suy tư, ngay sau đó lộ ra một
vẻ mặt rối rắm: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Hay là chúng ta đi vào đi?" - Mở miệng lần nữa đề nghị, nói ra thì, nàng
và Tam Hoàng tẩu quan hệ rất tốt, nàng cũng không đành lòng để Tam
Hoàng tẩu ở chỗ này ngây ngốc dán lên trên tường làm việc vô ích.
Híc. . . . . . Mỗ nữ do dự một hồi lâu, cuối cùng cắn răng, gật đầu một
cái: "Được rồi, chúng ta vào xem một chút!"
Mỗ nữ đi theo sau lưng Hiên Viên Ly, lấy tốc độ nhanh như rùa đi về
phía trước, đi vài bước lại một bộ dạng nhăn nhó khó chịu, khóe mắt dư