Nhức đầu day day huyệt thái dương, trong bụng đã cảm thấy bất đắc dĩ
tới cực điểm! Còn chưa cảm thụ xong nội tâm có phần khổ sở của bản thân,
lại nghe thấy âm thanh mỗ nữ truyền đến: "Ai ui, Ngạo Thiên ca ca, lại gặp
lại ngươi rồi, ngươi nói hai ta sao mà có duyên như vậy chứ ?"
Khóe môi cương nghị kéo ra, có một loại kích động tức giận muốn mắng
to. Quả thật đầu óc của nữ nhân này có bệnh rồi! Nhưng bởi vì mình được
tu dưỡng tính khí tốt đẹp, hơn nữa xét thấy hắn là đại ca tiểu muội, hắn vẫn
cứng rắn nhẫn nhịn được!
Không lâu lắm, lại gặp được nữ nhân kia một lần nữa mang theo tỳ nữ
trở lại. . . . . .
Lần này hắn học thông minh hơn, không đợi nàng mở miệng, nhanh
chóng chui vào thư phòng tựa như đi chạy nạn, đem lời mỗ nữ muốn nói
ngăn cách ở bên ngoài thư phòng. . . . . .
Mỗ nữ nhìn đại điện kia trống vắng, rất là tiếc nuối thở dài một cái: "Ai,
không gặp được rồi! Tiểu Nguyệt, chúng ta đi thôi !"
Tiểu Nguyệt ngửa mặt lên nhìn trời, nàng biết đại khái tiểu thư muốn làm
gì rồi. Tiểu thư nhà các nàng không có ý niệm gì khác trong đầu, chỉ nghĩ
đến đi qua đi lại hành hạ Long Diệu thái tử, đạt tới mục đích làm cho lòng
người sinh chán ghét mệt mỏi ! Long diệu thái tử nghĩ như thế nào nàng
không biết, nhưng nếu như nàng là Long diệu thái tử, cảm giác bây giờ của
nàng đối với tiểu thư chính là chán ghét cùng im lặng!
Ra khỏi Tây Uyển, Vũ Văn Tiểu Tam vội vội vàng vàng túm lấy một thị
vệ đi tuần tra: "Đi tìm cái thang cho bổn vương phi !"
Thị vệ kia sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu "Dạ!" một tiếng.
Tiếp đó, Vũ Văn Tiểu Tam nôn nóng chờ đợi. . . . . . Tiểu Nguyệt rốt
cuộc không nhịn được hỏi ra sự khốn hoặc trong lòng mình: "Tiểu thư !