đỉnh đầu của hắn, chẳng lẽ là thích khách? Nhíu lông mày ngẩng đầu lên,
liền đối mặt với một đôi mắt to sáng rỡ, còn chưa kịp phản ứng, một câu
nói quen tai vang lên: "Ngạo Thiên ca ca, lại gặp lại ngươi rồi, chúng ta
thật sự là rất có duyên !"
Dường như nàng gióng trống khua chiêng bò đến nóc nhà của người
khác thế này, không gặp được hắn mới nên cảm thấy kỳ quái chứ ? Còn nói
có duyên ! Long Ngạo Thiên thở dài một cái, mơ hồ có thể hiểu trong đầu
óc được cấu tạo kỳ quái của nữ nhân này đang suy nghĩ ý đồ gì. Cảm thấy
cực độ hối hận đối với hai chữ "Tùy duyên"của mình nói ra lúc ấy!
Nhìn lên nàng, cười cười: "Ừm! Là rất có duyên, sao tam vương phi lại
chạy đến nóc nhà của Bổn cung rồi hả ?" - Hắn cũng muốn biết nàng sẽ giải
thích thế nào về cái vấn đề này.
"Ai. . . . . . thường có câu nói: đứng thật cao nhìn thấy xa, người ta muốn
nhìn đến phong cảnh ở xa hơn, cho nên mới leo lên, chẳng biết tại sao đi tới
nơi này thấy mấy miếng ngói này đặc biệt không thoải mái, cho nên liền
muốn cầm chúng nó ném đi, ai ngờ nhấc một cái, đã nhìn thấy Ngạo Thiên
ca ca ! Ngươi nói xem tại sao chúng ta có thể có duyên đến loại trình độ
này thế nhỉ ?" - mỗ nữ hướng vẻ mặt ngây thơ về phía hắn nói bậy bạ.
Long Ngạo Thiên ngước đầu nhìn nàng một hồi lâu. Sao hắn lại quên
được cái miệng của vị tam vương phi này vô cùng lợi hại. Nếu có chuyện
gì nàng nói không thông, đó mới là kỳ quái ! Nghĩ tới đây, lúc này lựa chọn
không dây dưa cùng nàng nữa, mở miệng nói: "Vậy tam vương phi tiếp tục
ở trên nóc nhà ngắm phong cảnh đi, Bổn cung có chút mệt mỏi, đi ngủ trưa
!"
Phòng ngủ ở bên kia là một sườn dốc, con người tuyệt đối đứng không
vững ở bên kia, hắn cũng không tin nàng còn có thể giày vò hắn ! Nghĩ tới
đó thì nhanh bước ra khỏi thư phòng, đạp nhanh về phía phòng ngủ. . . . . .