Dung nhan lạnh tanh khẽ bị lây nhiễm sắc đỏ: "Biết cái gì ?" - Ánh mắt
có chút mất tự nhiên nhìn sang hướng khác.
"Bởi vì Vương Gia sợ ta bị chết cháy rồi, người ở phía ngoài sẽ nói ngài
khắc thê, cho nên. . . . . ."
Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Ngạo suýt nữa bị nàng chọc tức mà chửi
bậy ! Khắc thê ? Nữ nhân này còn có cái gì không tưởng tượng ra được ?
"Vương phi!" thanh âm nghiến răng nghiến lợi vang lên, "Nàng thật nghĩ
quá nhiều rồi!"
Híc, cũng không phải sao ? - "Chẳng lẽ là muốn từ chỗ người ta thăm dò
tin tức gì, sợ ta đã chết, vậy sẽ không thăm dò được hả ?" - Nói qua rồi có
chút nghi ngờ nhìn vào hắn, sau đó trong lòng tự đánh giá phải chăng mình
đã biết chuyện không nên biết.
"Không phải!" một lần nữa nhẫn nhịn tức giận, mở miệng.
"Còn không phải sao ? Cái này cũng không phải, kia cũng không phải, ta
nói Hiên Viên Ngạo này, ngươi không khỏi bụng dạ quá khó lường đi ?" -
Vũ Văn Tiểu Tam nổi giận nhìn hắn.
Hắn bụng dạ khó lường ư ? Hiên Viên Ngạo thậm chí cảm thấy cổ họng
có một chút ngai ngái! Hung hăng cắn răng, mở miệng: "Chẳng lẽ vương
phi không thể nghĩ cái gì khác sao ? Bổn vương không thể là vì nguyên
nhân tình cảm được sao?"
Nguyên nhân tình cảm ? Vũ Văn Tiểu Tam biểu cảm kỳ dị quan sát hắn
một hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ đầu của mình: “Ôi chao! Ta
biết rồi! Hóa ra lai là như vậy!"
Híc, nàng biết rồi ư ? Cái này Hiên Viên Ngạo lại có vài phần xấu hổ.