sống trong gia đình hoàng gia này. Có lẽ nàng và Thương Thương tìm một
nơi yên tĩnh để sống qua ngày cũng tốt.
"Có ai gia ở đây, một nhà Vũ Văn tướng quân tuyệt đối sẽ không có bất
kỳ chuyện không may nào!" Trưởng Tôn Minh Tranh đồng ý ngay lập tức,
nàng không thể lưu lại nữ nhân gieo họa cho con trai của nàng! Ngạo nhi
đã thành như vậy, nàng càng không muốn Mặc nhi cũng trở thành như vậy!
"Thái hậu đã nói thì nhớ giữ lời!" Nếu lão yêu bà này dám đổi ý thì đừng
trách nàng!
"Ai gia là Thái hậu một nước, lời nói chính là ý chỉ, há có thể không giữ
lời?" Giết không được liền để cho nàng đi thôi!
"Sau khi ngươi đi, ai gia sẽ chiêu cáo thiên hạ, nói tam vương phi nhiễm
bệnh chết bất đắc kỳ tử. Từ đây trở đi, trên thế gian này không còn người
tên Vũ Văn Tiểu Tam này nữa!"
"Tốt! Vậy dân nữ tạ ơn thái hậu thành toàn!" Nói xong nàng liền xoay
người chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã!" Âm thanh uy nghiêm vang lên từ phía sau.
"Thái hậu còn có gì chỉ giáo sao?" Đôi mày thanh tú nhíu chặt, sắc mặt
có chút không vui. Có gì đặc biệt sao, không phải nghĩ tới nghĩ lui vẫn
muốn giết nàng chứ?
Trưởng Tôn Minh Tranh đứng lên, nhìn giấy bút bên kia: "Ai gia muốn
ngươi lưu một phong thơ cho Ngạo nhi, nói là ngươi tự nguyện rời đi,
muốn cao bay xa chạy với Hiên Viên Vô Thương. Đừng làm cho Ngạo nhi
nghĩ ai gia đã mưu hại ngươi!"
Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam đầy phòng bị nhìn bà ta: "Nếu viết xong, đột
nhiên Thái hậu lại muốn giết dân nữ thì sao?" Bà ta cho là Vũ Văn Tiểu