. . . . . .
Trăng sáng treo trên trời cao, nàng nằm ở cửa sổ ngắm trăng, nhớ lại
hình ảnh nàng ngồi ở trên nóc nhà ngắm trăng với Thương Thương, lỗ mũi
có chút ê ẩm. Thương Thương rốt cuộc đi chỗ nào rồi? Nếu hoàng thượng
tìm hắn, hắn tuyệt đối không thể không nói tiếng nào mà bỏ đi!
Trước đó vài ngày không có suy nghĩ kỹ, gần đây đúng là càng nghĩ càng
có gì đó không đúng!
Đúng lúc này, Hiên Viên Ngạo đẩy cửa vào, nhìn bóng dáng nàng hơi có
vẻ đơn bạc nằm ở cửa sổ, đáy mắt thoáng qua một tia đau lòng.
Nghe tiếng đẩy cửa, nàng quay đầu nhìn hắn: "Hiên Viên Ngạo, ngươi đã
nói ngươi sẽ nói cho ta biết…!"
"Ừ." Lạnh lùng đáp một tiếng, rồi sau đó nói ra từng câu từng chữ mà
hoàng thúc muốn hắn nói "Hoàng thúc nói thúc ấy sẽ bỏ đi với nữ nhân mà
thúc yêu mến!"
"Cái gì?" Trợn to cặp mắt không dám tin nhìn hắn "Ngươi nói cái gì?"
Vừa nói vừa xông lên trước bắt lấy cổ áo của hắn: "Ngươi lặp lại lần
nữa!"
"Hoàng thúc nói thúc ấy sẽ bỏ đi với nữ nhân thúc yêu mến, nàng yên
tâm, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt!" Cắn răng lặp lại một lần nữa, nhìn sắc
mặt nàng trắng bệch.
"Sẽ không! Thương Thương sẽ không như vậy!" Nàng lui từng bước về
phía sau, ánh mắt có chút trống rỗng. Làm sao có thể? Thương Thương yêu
nàng như vậy, làm sao có thể bỏ đi!