nào đó sẽ bị tiện nhân này làm cho tức chết!
Mỗ nữ con mắt xoay xoay, không nghĩ muốn đi? Bổn vương phi sẽ có
biện pháp để cho anh cút đi!
Vũ Văn Tiểu Tam đi đến bên cạnh hắn, giả vờ đứng không vững , hướng
trên người hắn ngã vào , Hiên Viên Ngạo khẩn trương đứng lên, rồi sau đó
tránh đi. . . . . .
Tiếp theo mỗ nữ lại đi qua, làm bộ vừa muốn thật. . . . . .
Mỗ Vương gia đỉnh đầu đầy hắc tuyến: "Vũ Văn Tiểu Tam, cô tới cùng
muốn làm gì?"
Mỗ nữ khó xử che mặt: "Vương gia không phải nói vương phủ này là
của người sao? Vậy bổn vương phi tự nhiên cũng là của anh!"
Dứt lời xoắn xoắn vạt áo, vẻ mặt mê say ngẩng đầu: "Vương gia hãy để
người ta tựa vào , an ủi một chút tâm hồn tịch mịch đi?" Nói xong sắc mặt
xấu hổ đến đỏ bừng, mà thân thể lại vẫn giống như xấu hổ xoay vặn a xoay
vặn. . . . . .
Nhìn đức hạnh của nàng kia , Hiên Viên Ngạo hôm qua ăn cơm chiều
đều đã suýt nữa thổ ra! Nữ nhân này , không thấy ghê tởm chút nào sao?
Tiểu Nguyệt lại càng cảm thấy vô cùng mất mặt, ôm trán của chính mình
, trời ạ, bệnh điên của tiểu thư nhà bọn họ . . . . . . Lại tới nữa!
Vũ Văn Tiểu Tam cúi đầu cười trộm, đáy mắt lướt qua một chút giảo
hoạt, tôi không tin anh còn không đi!
"Vương phi! Người tới cùng có biết cảm thấy thẹn là gì hay không ?"
Một biện sĩ cấp lão phu tử nào đấy cưỡi mây xuất hiện.