Vũ Văn Tiểu Tam nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, đẩy hắn ra:
"Được rồi, ngoan ngoãn ngồi đó, lão nương băng bó vết thương cho chàng,
còn không nghe lời nữa, ta sẽ đánh chết chàng!"
Hắn nhất thời có chút dở khóc dở cười, bị nàng cưỡng chế ngồi xuống
bên giường, . đưa ra bàn tay máu tươi đầm đìa. Nàng thận trọng lau máu
trên tay hắn, sau đó vẩy thuốc lên, băng bó một vòng rồi một vòng, nước
mắt kia cũng rơi xuống một giot rồi một giọt. . . . . .
"Tam nhi không khóc, Thương Thương không đau!" Hắn cười nhìn nàng,
đáy mắt đều là đau lòng, nha đầu này!
Vũ Văn Tiểu Tam nặng nề hít mũi một cái, nhanh chóng lau nước mũi,
không chút thương hương tiếc ngọc bôi lên trên vạt áo như tuyết, sau đó
hung dữ trừng mắt hắn: "Ta khóc không phải bởi vì chàng bị thương, vì ta
mới vừa đánh chàng, nên tay đánh chàng bị đau thôi!"
"Tốt! Tam nhi nói cái gì thì chính là cái đó!" Hắn sờ sờ cái mũi của nàng,
có lẽ thật sự là hắn nghĩ quá nhiều rồi, Tam nhi của hắn cũng không có để ý
đến dung mạo như hắn tưởng tượng.
Sau khi băng bó kỹ, nàng liền cọ xát trong ngực hắn: "Thương Thương,
về sau chúng ta không bao giờ cãi nhau nữa có được không?" Giữa phu thê
và tình nhân có cãi nhau cũng rất bình thường, nhưng nàng thật lòng không
muốn cãi nhau, đặc biệt là ầm ỹ như vậy lại không có ý nghĩa gì!
"Được!" Hắn ôm nàng, hoàn toàn đồng ý.
"Thương Thương, thật ra thì người ta là rất thích mỹ nam tử, nhưng thích
Thương Thương nhà ta hơn. Mặc kệ Thương Thương biến thành hình dáng
gì, người ta đều chỉ thích một mình chàng!" Nàng vùi ở trong ngực hắn,
nhỏ giọng rồi lại kiên định nói xong quan điểm của mình.