"Bốp!" Nàng tát một cái lên trên mặt của hắn, đánh hắn đau cũng làm
tim của ḿnh đau "Hiên Viên Vô Thương, chàng muốn biến ta thành cái gì?
Không phải là gương mặt thôi sao? Không xứng với ta? Tốt!"
Nàng nói xong giống như nổi điên ở hắn trong pḥòng hắn lục lọi khắp
nơi. . . . . .
Lần đầu tiên hắn bị người khác đánh, c̣òn đánh vào mặt, không kịp tức
giận, lòng đã tràn đầy khủng hoảng, nh́n nàng ở trong phọ̀ng lục lọi khắp
nơi: "Nàng đang tìm cái gì?"
Tiếng nói vừa dứt, một cây đao liền xuất hiện ở trên tay của nàng:
"Không xứng với ta? Vậy ta cũng có hai vết đao để phối hợp thôi?"
Nói xong liền vung xuống mặt của mình. . . . . .
"Đừng!" Tay của hắn gắt gao nắm chặt lưỡi dao kia, máu tươi nhỏ giọt
rơi xuống, ngơ ngẩn nhìn mặt của nàng, "Tam nhi, nàng thật ngốc!"
"Buông ra!" Vũ Văn Tiểu Tam gầm lên với hắn.
"Không thả!" Nếu buông ra, nàng lại muốn làm mình bị thương thì làm
thế nào?
"Nhanh buông ra, tay của chàng bị thương rồi kìa!" Nàng nói xong thì
nước mắt như vỡ đê chảy ra ngoài, cắn môi dưới hung hăng nhìn chằm
chằm hắn. Tại sao nàng lại gặp phải một đứa ngốc như vậy! Nhưng mà hắn
ngốc, lại luôn làm cho nàng đau lòng.
Thấy nàng rơi lệ, hắn vội vàng buông tay, tránh thoát đao kia, sau đó
ném nó qua một bên, ôm nàng luống cuống tay chân mở miệng: "Tam nhi
đừng khóc, đừng khóc!"