Hai người đứng chung một chỗ, thật là cực kỳ xứng đôi! Khí chất nam tử
như yêu như tiên, bản lĩnh như U Lan trong rừng sâu! Cô gái tuyệt sắc
khuynh thành, như nữ thần Liệt Diễm!
Công Tôn Trường Khanh nhìn hai người bọn họ, không nhịn được thở
dài một hơi: "Công tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc(2)!" Lời
này vừa nói ra, liền được mọi người nhất trí tán thành!
Lời này không phải rất đúng sao? Dung mạo nam tử kia như làn gió, thế
gian tuyệt đối tìm không ra người thứ hai, còn nữ tử kia cũng là giai nhân
khuynh thành. Chỉ có câu thơ này, mới có thể biểu hiện được vẻ xứng đôi
của bọn họ!
Hiên Viên Vô Thương vừa nghe, cũng nhịn không được cười khẽ một
tiếng, quay đầu nhìn Công Tôn Trường Khanh. Lần đầu tiên cảm thấy hắn
không phải là người chướng mắt, môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một
nụ cười yếu ớt: "Công Tôn đại nhân quả nhiên không hổ là ngôi sao sáng
của giới văn học!"
Nụ cười này càng để cho không ít người mất hồn, cả nam lẫn nữ cùng
che cái mũi của mình, lo lắng máu mũi phun ra. . . . . .
Chỉ là Vũ Văn Tiểu Tam nhìn lâu nên đã miễn dịch. Người này nhìn rất
mê người, nhưng trên thực tế là một con hồ ly phúc hắc. Người nào dám
trêu chọc hắn, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo! Chỉ là nàng ngược lại nguyện ý
xui xẻo cả đời!
"Vương gia khen nhầm rồi! Cũng chỉ là người đời xem trọng thôi!" Công
Tôn Trường Khanh khách khí chắp tay.
"Được rồi! Xin các vị yên lặng! Yên lặng! Hoạt động hôm nay sắp bắt
đầu!" Liên Vụ bất đắc dĩ đứng ra nói mấy câu, nếu không còn không biết
Đình Vân hũ nút đó còn lề mề tới khi nào!