Vẻ mặt mỗ nữ như đưa đám quay đầu lại, cũng ngay lúc đó, tiểu Lạc
Thần ném vàng lá ra ngoài. Vũ Văn Tiểu Tam tức giận đến nỗi hận không
được ném luôn đứa bé này ra! Đứa trẻ chết dầm này, chẳng lẽ không biết
mình có bao nhiêu đau lòng với khoản tiền kia sao? Nói ném liền ném, tên
phá của!
Bởi vì hơi sức đứa bé không phải rất lớn, cho nên cũng không ném được
xa, để cho một người từng luyện võ dùng khinh công nhảy lên nhặt được.
Những người khác mặc dù không cam lòng, nhưng vì quy định của hoạt
động này, nên không dám đi tới giành tấm vàng lá trong tay người kia. Chỉ
đành phải mong đợi vàng lá trong tay Hiên Viên Sở Cuồng.
Hiên Viên Triệt ở một bên lắc đầu. Nếu hắn ra tay, vàng lá này nhất định
là của hắn. Chỉ là các hoàng huynh đều ở đây, hắn thật sự là ngại đi giành!
Liên Vụ tiến lên, mời người mới cướp được vàng lá tới trước đài: "Chúc
mừng vị công tử này được mười vạn lượng hoàng kim!"
Người nọ vừa thấy hơn mười rương vàng, nghe nói đều là hắn, trực tiếp
vui mừng đến mắt trợn trắng lên, hôn mê bất tỉnh!
Tiếp đó, ánh mắt mọi người liền rơi xuống trên người của tiểu Sở cuồng .
. . . . .
Hiên Viên Sở Cuồng gắt gao siết vàng lá này, một bộ dáng dù chết cũng
không buông tay, nước mắt lưng tròng nhìn phụ thân mình.
Sắc mặt Hiên Viên Vô Thương lập tức cứng đờ, tên ranh con này lại có
thể có cùng một đức hạnh với mẫu thân nó!
Vũ Văn Tiểu Tam vừa nhìn, vui mừng đến nỗi miệng toét tới sau tai.
Đúng, con trai ngoan, ngàn vạn lần không thể ném vàng lá này ra ngoài.
Cái này mà ném ra, chính là mười vạn lượng hoàng kim đó! Hoàng kim đó!