Tiếng nói vừa dứt, tay áo bào của nam tử vung, nữ tử vừa mới kêu la lớn
tiếng ở chỗ này liền không thấy, mà đã bị vứt đến ngoài cửa: "Tâm tình
nương tử có thấy khá hơn chút nào không?"
Trên dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy ý tứ lấy lòng.
"Tốt hơn một chút rồi!" Nếu đổi lại ngày khác, có lẽ mình sẽ có tâm tình
đấu võ mồm với các nàng một chút. Nhưng hôm nay mà họ cũng dám tới
cửa bới móc! Thật sự là quá không để Vũ Văn Tiểu Tam nàng ở trong mắt
rồi!
Dạ Tử Y bị ném té ngã ở cửa, lực đạo có chút lớn. Cú ngã này làm búi
tóc rối loạn, trên người cũng là đau đớn khó nhịn! Đứng lên giống như kẻ
điên ở cửa mắng to: "Biểu huynh, tiện nhân đó thì có cái gì tốt. . . . . ."
Nam tử tuyệt mỹ nhẹ nhàng để đũa xuống, trên gương mặt nhìn không ra
là đang suy nghĩ gì, nhìn tiểu nữ nhân bên cạnh một chút: "Nương tử đợi
chút, vi phu đi một chút sẽ trở lại!"
Dám chửi Tam nhi là tiện nhân, nếu đã muốn chết thì hắn sẽ thành toàn
cho nàng!
"Biểu huynh!" Dạ Tử Lân lập tức đứng lên, ngăn ở cửa, "Biểu huynh,
chuyện hôm nay coi như xong đi. Hơn nữa hôm nay là tiệc đầy tháng của
chất nhi, Lân thay mặt hoàng muội nhận lỗi với biểu tẩu. Tiểu nha đầu
không hiểu chuyện, biểu huynh tạm tha nàng lần này đi! Trẫm lập tức phái
người hộ tống nàng hồi cung!"
Nói xong nháy mắt với thái giám tổng quản. . . . . .
Thái giám tổng quản hiểu ý, lập tức chạy ra ngoài. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Dạ Tử Lân một chút,
không nhúc nhích chút nào, bờ môi như hoa anh đào kéo nhẹ: "Tránh ra!"