trải qua cuộc sống nhàn vân dã hạc. Vừa lúc, Lân và Mặc đều ở đây, đây
cũng là nguyên nhân hắn muốn cho bọn họ bắt đồ vật vào hôm nay.
"Chàng thật đúng là nhìn xa trông rộng!" Vũ Văn Tiểu Tam liếc hắn một
cái, không khỏi chiêu đãi hắn một câu.
Sắc mặt nam tử cứng ngắt, hắn chỉ là sớm một chút giải quyết vấn đề
thôi mà, sao nói giống như hắn rất hèn hạ vậy?
Tiếp đó, tiểu Sở cuồng uốn tới uốn lui, đánh lên rất nhiều đồ vật, cuối
cùng ôm lấy một nén vàng, cười khanh khách không ngừng. . . . . .
Mặt mo của Vũ Văn Tiểu Tam ửng đỏ, lần đầu tiên cảm giác có chút
ngượng ngùng. Ngó người xung quanh mình đều là một bộ dáng cực kỳ im
lặng, nhìn bộ dáng con trai bảo bối của mình ôm nén vàng cười híp mắt,
càng thêm cảm thấy cực kỳ mất thể diện!
Cái gì cũng bị Hiên Viên Sở Cuồng bắt lấy, chỉ còn sót một cây bút lông
sói, một bàn cờ bạch ngọc, một quyển sổ sách và một thanh bảo kiếm chưa
ra khỏi vỏ.
Tiểu Lạc thần nhìn đệ đệ một chút, sau đó làm một tiểu bộ dáng thật bất
đắc dĩ. Vẻ mặt đau khổ lật tới lật lui, đánh lên những đồ còn lại mà mình
nhìn thấy.
Lần bắt đồ vật này đã quyết định Hiên Viên Lạc Thần bận rộn cả đời và
Hiên Viên Sở Cuồng hưởng thụ cả đời!
Vốn tưởng rằng trận bắt đồ vật này vì vậy mà hạ màn kết thúc. Ai ngờ
tiểu Sở Cuồng đang cười híp mắt ôm vàng, chợt nhìn thấy bên cạnh một vị
đại thần dắt một đứa bé gái phấn điêu ngọc mài. Khóe miệng của nó liền
rơi xuống một giọt chất lỏng trong suốt, ôm nén vàng, uốn éo về phía bé
gái kia. . . . . .