Đa số mọi người vẫn không rõ nó muốn làm gì, nhưng mà đối với những
người hiểu rõ đức hạnh của Vũ Văn Tiểu Tam thì đã nhìn ra, trong những
người nhìn ra được tự nhiên cũng bao gồm bản thân Vũ Văn Tiểu Tam. Đi
nhanh mấy bước lên phía trước, vội vàng ôm tiểu Sở cuồng ôm lên, tránh
phải bị mất mặt xấu hổ.
Hiên Viên Sở Cuồng không thành công đến được bên cạnh bé gái kia, lúc
này liền gào khóc lớn lên, khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, mở
miệng cười: "Sở Cuồng có thể là đói bụng rồi, bổn vương phi dẫn nó tới
chỗ bà vú bú sữa!"
Mọi người đều gật đầu cười, đứa bé đói bụng nên khóc là rất bình
thường. . . . . .
Vì vậy, trong đôi mắt của mỗ hài tử hàm chứa lệ quang, từng tiếng khóc
thê thảm vang vọng cả đại điện, vẻ mặt không buông, nhìn đứa bé gái đáng
yêu kia, nhưng vẫn bị mẫu thân mình ôm đến hậu viện. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương ôm lấy đứa con lớn rõ ràng rất hiểu chuyện và
trầm ổn, gật đầu một cái về phía mọi người: "Đa tạ chư vị đã cổ vũ! Trời đã
tối, bổn vương cũng không giữ chư vị đại nhân nữa!"
Các tân khách gật đầu một cái, chắp tay cáo từ. . . . . .
Dạ Tử Lân cũng cười mở miệng: "Biểu huynh, trẫm hồi cung trước!"
"Hoàng thúc, người ta thật vất vả mới tới Dạ Mị đế quốc một lần, muốn
đi ra ngoài chơi một chút!" Giọng nói ngọt ngào mềm mại của Hiên Viên
Triệt vang lên, tràn ngập mong đợi nhìn Hiên Viên Vô Thương.
Nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái: "Triệt rất nhàm chán sao?"
Thân thể Hiên Viên Triệt run lên, cười gượng khoát khoát tay: "Không
nhàm chán! Không nhàm chán! Người ta chỉ nói đùa một chút thôi." Buổi