"Không thể nào?" Nàng rất kinh ngạc ngẩng đầu lên, đầu không cẩn thận
đụng phải cằm của hắn, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Chậm một chút!" Có chút bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu cho nàng, nha đầu này
luôn hấp tấp như vậy.
Vũ Văn Tiểu Tam đau đến nước mắt lưng tròng, vẻ mặt vẫn không quên
kinh ngạc nhìn hắn: "Chàng có phải là người không đó?"
Có chút dở khóc dở cười nhìn nàng, sao hắn lại không phải là người rồi?
"Cõi đời này có một loại người, gọi là thần đồng!" Có chút kiêu ngạo mở
miệng!
Gian nan nuốt một ngụm nước miếng: "Sẽ không phải là người ba tuổi
biết chữ, bảy tuổi làm thơ trong truyền thuyết chứ?"
Bờ môi như hoa anh đào nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười trào phúng:
"Nàng nói tên Mặc ngu ngốc kia sao? Người ta một tuổi biết chữ, ba tuổi
làm thơ!"
"Vậy cha mẹ chàng không phải là sẽ vui mừng đến điên rồi sao!" Đây là
thần đồng đạt tới trình độ nào rồi hả...! Vũ Văn Tiểu Tam cảm thán xong,
trong nháy mắt đã nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của hắn, giật mình biết mình nói
sai.
Không dây dưa hay giải thích vấn đề này nhiều, chỉ cố gắng chui vào
trong ngực hắn: "Xem ra người ta chọn chàng là đúng, đứa bé đều đặc biệt
thông minh! Bởi vì gien tốt!"
Mặc dù hắn không hiểu "Gien tốt" là có ý gì, nhưng đứa bé cực kỳ thông
minh thì hắn vẫn hiểu, trêu chọc mở miệng: "Tất nhiên, nếu giống như Tam
nhi, sợ là mười tuổi mới làm thơ được!"