Dạ Tử Mị nhìn Dạ Tử Mộng đã mắc câu, đáy lòng cười lạnh một tiếng:
"Con trai của bổn cung, sao Bổn cung không biết! Chỉ cần Bổn cung một
ngày không đồng ý, Thương Nhi cũng sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào làm
phi!"
Nói như vậy, cô cô này vẫn có giá trị lợi dụng sao? Trên mặt Dạ Tử
Mộng lập tức chất đầy nụ cười: "Cô cô, nước phù sa không chảy ruộng
người ngoài, biểu huynh kinh thái tuyệt diễm, ta lại là cháu của cô cô,
không bằng. . . . . ."
Không che giấu mục đích của mình chút nào, bởi vì nàng đã nhìn ra, Dạ
Tử Mị cũng không thích nàng, cho nên không bằng trực tiếp nói rõ, có yêu
cầu, điều kiện gì cứ nói thẳng, có lẽ sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ.
"Muốn làm con dâu bổn cung? Có thể! Nhưng ngươi phải giao mạng cho
Bổn cung, bất luận Bổn cung bắt ngươi làm chuyện gì, ngươi đều không
thể cự tuyệt!" Dạ Tử Mị cười đến xinh đẹp, tuy dung nhan hơi già nhưng
vẫn câu hồn đoạt phách như vậy.
Khiến Dạ Tử Mộng không nhịn được thầm than trong lòng, khó trách
biểu huynh có thể anh tuấn như vậy, cô cô này của nàng quả nhiên là tuyệt
sắc thế gian ít có! Nghe điều kiện của bà ta, Dạ Tử Mộng hơi suy nghĩ một
chút liền đồng ý, chỉ cần có thể gả cho biểu huynh, nàng không tiếc bất cứ
giá nào, mà lão nữ nhân trước mặt này, lợi dụng xong một cước đạp đi cũng
không sao! Muốn cả đời Dạ Tử Mộng nàng đều nghe bà ta, nằm mơ sao!
"Nếu có thể gả cho biểu huynh, cô cô chính là bà bà của Mộng nhi,
Mộng nhi tự nhiên sẽ nghe lời cô cô nói!"
Hai nữ nhân nhìn nhau cười một tiếng, hiệp nghị không tiếng động đạt
thành.
Dạ Tử Mộng lạnh lùng mà cười cười, nhìn con cờ mình lợi dụng. Nhưng
cuộc giao dịch này, không biết là ai đang bị ai lợi dụng. . . . . .