Hai đứa trẻ sững sờ một chút, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu
ngọc mài xuất hiện vẻ vui sướng và kích động nồng đậm, cùng nhau chạy
như bay về phía Vũ Văn Tiểu Tam, chạy thật nhanh đến bên giường, chui
vào trong ngực của nàng: "Mẫu thân, chúng con rất nhớ người! Thật là nhớ
thật là nhớ!"
"Mẫu thân cũng rất nhớ các con!" Nàng một tay ôm lấy một đứa bé,
nước mắt nơi đáy mắt rốt cuộc không nhịn được tràn mi, ôm bọn chúng thật
chặt trong ngực của mình "Mẫu thân cũng rất nhớ rất nhớ các con!"
Lời này của nàng vừa rơi xuống, liền nghe được giọng nói tố cáo. . . . . .
"Mẫu thân, người hư! Tại sao người muốn ngủ lâu như vậy, Cuồng nhi
và ca ca đều cho rằng người không cần chúng con nữa! Hu hu hu. . . . . .
Mẫu thân là bại hoại! Hu hu hu. . . . . ." Tiểu Sở Cuồng khóc đến rối tinh rối
mù, nước mắt nước mũi một giọt lại một giọt
Tiểu Lạc thần đem đầu nhỏ chôn ở ngực của nàng, cái gì cũng không nói,
nhưng bả vai nho nhỏ cũng đang rung động. . . . . .
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Mẫu thân là bại hoại! Mẫu thân sẽ không bao
giờ bỏ lại Thần nhi và Cuồng nhi nữa!" Nhìn con trai bảo bối khóc đến thê
thảm như vậy, nước mắt của nàng cũng lả tả rơi xuống. Hai năm qua, nàng
không làm tròn trách nhiệm làm mẹ chút nào, là nàng thật xin lỗi hai đứa
con trai của mình!
Hiên Viên Vô Thương nhìn ba người hắn thương yêu nhất đang ôm nhau
khóc thất thanh, cánh tay dài mở ra, ôm bọn họ vào trong ngực mình. Cái gì
cũng không nói, chỉ là ôm bọn họ thật chặt, nhét bọn họ vào cánh chim của
mình, không tiếng động nói không xa không rời. . . . . .
Tinh lực bọn nhỏ cuối cùng cũng có hạn, không lâu lắm, bọn nhỏ khóc
mệt rồi vùi ở trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam ngủ thật say. . . . . .