Thiên Mộ Tuyết tốt bụng bị chó cắn, giận cắn cắn môi dưới, không nhìn
nàng ta nữa. Dạ Tử Mộng không nói một lời, cũng đang cười thầm trong
lòng. Đấu đi, đấu đi, các ngươi càng đấu, ba bại câu thương, vừa đúng chế
tạo cơ hội cho ta!
“Ca ca, cái kẻ thối tha không biết xấu hổ đó gọi mẫu thân là tỷ tỷ, rõ ràng
phụ vương còn không có đồng ý! Ca ca, ngươi nói phụ vương sẽ đáp ứng
sao?” Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.
Hiên Viên Lạc Thần một bộ dáng “Ngươi là ngu ngốc” nhìn hắn một
chút: “Ngươi cũng không ngẫm lại, ba người bọn họ cũng lớn tuổi như vậy
rồi, da mặt lại dày như thế, phụ vương làm sao sẽ đồng ý, phụ vương cũng
không phải là, cũng không phải là…Mẫu thân, lần trước nói là cái gì ta?”
Hiên Viên Sở Cuồng lập tức cười hì hì nói tiếp: “Phụ vương cũng không
phải là trạm thu hồi đồ bỏ đi!”
Tiểu Nguyệt ở một bên che miệng kìm nén đến sắc mặt đỏ bừng, ha ha
ha…Tiểu thế tử và tiểu công tử thật là quá nghịch ngợm! Nhìn ba vị này
tức đến khuôn mặt có nhiều màu sắc khác nhau như vậy, thật là khiến
người ta cảm giác vô cùng sảng khoái!
Lớn tuổi như vậy còn không có da mặt? Sắc mặt của ba nữ nhân cũng
tương đối khó coi! Đúng theo tuổi của các nàng mà nói quả nhiên là hơi
lớn, nhưng họ không phải là vì có thể gả cho Nhiếp Chính vương, mới vẫn
không gả đi sao? Da mặt dày?! Dù tính tình tốt hơn, cũng không nhịn được
chèn ép như vậy!
Lỗ mũi Thiên Mộ Tuyết vừa kéo, vừa che miệng khóc thút thít lên, bộ
dáng mỹ nhân hoa lê đáy vũ làm cho người không nhịn được đau lòng, so
sánh một chút bộ dáng Vũ Văn Tiểu Tam hung thần ác sát, mọi người cũng
đối với Nhiếp Chính vương phi lắc đầu một cái…