HÃN PHI, BỔN VƯƠNG GIẾT CHẾT NGƯƠI - Trang 2802

Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Ngạo vội vàng buông hắn ta ra, trên dung

nhan nghiêm túc xuất hiện chút sắc hồng. Lúc bốn tuổi trước kia, tuy hoàng
thúc chỉ lớn hơn hắn ba tuổi, nhưng mỗi lần hắn gặp chuyện đau lòng đều
muốn nhào tới trong ngực hoàng thúc khóc một phen, tìm kiếm an ủi. Cho
nên vừa nghe hắn ta nói như vậy, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng!

Rồi sau đó, hai người nam nhân nhìn chằm chằm đối phương một hồi

lâu, một tình nghĩa thuộc về nam nhân lưu chuyển trong mắt của nhau. . . . .
.

"Hoàng thúc, chúng ta đánh một ván cờ được không?" Nói xong hình

như có chút khẩn trương, sợ bị cự tuyệt. Ba năm nay, bọn họ cũng nói
chuyện nhiều, nhưng mỗi lần đều là một người gọi một tiếng "Hoàng thúc"
, một người nhàn nhạt gật đầu, sau đó cũng không nói gì thêm. Lúc trước,
đánh cờ đều là hoàng thúc đề xuất, hôm nay là chính bản thân hắn chủ động
đưa ra, chỉ hy vọng bọn họ có thể trở lại như ngày trước.

"Được!" Dứt khoát đồng ý, rồi sau đó lấy ra bàn cờ mình yêu quý nhất.

Mỗi lần đánh cờ, hắn đều chỉ cầm cờ trắng, lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi xếp cờ xong, ống tay áo vung lên, một viên cờ màu trắng liền rơi
vào bên trong.

Hiên Viên Ngạo cũng vung tay lên, một cờ đen tung hoành ở giữa.

Rơi xuống, rơi xuống, Hiên Viên Vô Thương giống như lơ đãng mở

miệng trêu chọc: "Lá gan của Ngạo ngược lại lớn thêm không ít, lại chủ
động tìm hoàng thúc đánh cờ!"

Lời này khiến sắc mặt Hiên Viên Ngạo trong nháy mắt trở nên vô cùng

xấu hổ. Lại nói, từ trước đến nay hắn không chủ động nói đánh cờ với
hoàng thúc là có nguyên nhân, vì lần nào cũng đánh thua! Hiện tại hắn lại
có thể chủ động đề xuất, hoàng thúc nói lời này cũng là bình thường! Chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.