HÃN PHI, BỔN VƯƠNG GIẾT CHẾT NGƯƠI - Trang 2822

không thèm nghe thêm đoạn dưới, nện bước chân ngắn chạy về hướng
phòng của Vũ Văn Tiểu Tam.

Mà sau khi Hiên Viên Sở Cuồng đi không lâu.

Người bên trong nhà dường như không phản bác được, khóe môi như

hoa anh đào nâng lên một nụ cười trào phúng: "Đình Vũ, ngươi cho bổn
vương là ngu ngốc sao?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đình Vũ lập tức cứng đờ, có chút không

phản bác được. Mắt chứa sợ hãi nhìn người đứng ở trước mặt nàng:
"Vương gia, những lời thuộc hạ nói là thật!" Vốn nàng và người áo đen kia
ước định, nàng nghĩ biện pháp đuổi Vũ Văn Tiểu Tam ra ngoài. Hơn nữa
sau khi nàng nói lời như vậy, nếu vương gia phụ trách nàng, lấy tính tình nữ
nhân kia nhất định sẽ đi, đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?

"Những câu này là thật?" Đáy mắt tà mị đào hoa dâng lên chút khát máu,

vẻ khinh thường giễu cợt trên mặt càng phát rõ ràng.

"Những câu này là thật!" Kiên định mở miệng, vì bệnh mà khuôn mặt tái

nhợt, nhưng bởi vì kích động mà ửng hồng.

Lời này vừa rơi xuống, bóng người trước mặt chợt lóe, một tay liền bóp

cổ nàng ta, giọng nói cực kỳ tà mị vang lên: "Ngươi đừng cho là bổn vương
không xuống tay giết ngươi được."

Đình Vũ vừa nghe thấy giọng nói này, liền cảm thấy đáy lòng phát rét.

Bởi vì mỗi lần vương gia dùng giọng này nói chuyện, đã nói lên hắn rất tức
giận!

Đang muốn nhắm mắt nói thêm gì nữa, lại nghe thấy giọng nói của

người kia truyền đến: "Được, coi như là bổn vương bệnh bất tỉnh nhân sự,
vô lễ với ngươi. Nhưng ngươi có thể nói cho bổn vương biết, tại sao lại
không có lạc hồng hay không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.