"Hả? Vương phi, chuyện này. . . . . ." Quản gia kia hoảng sợ trợn to mắt,
mặt đầy không dám tin nhìn hắn, không phải buổi trưa hôm nay còn rất tốt
hay sao? Sao lại đột nhiên thành như vậy!
Hiên Viên Lạc Thần cũng lạnh lùng mở miệng với hư không: "Các ngươi
cũng ở lại vương phủ đi!"
Không lâu lắm, đám người áo đen quỳ gối trước mặt hắn: "Tiểu thế tử,
thuộc hạ. . . . . ."
"Các ngươi ở lại vương phủ, đừng đi cùng. Nếu không, bản thế tử không
khách khí!" Bọn họ đều là ẩn vệ phụ vương cho hắn, nếu thật đuổi theo,
không bao lâu hành tung của bọn họ sẽ bại lộ.
Tuy trong lòng hắn không hi vọng phụ vương và mẫu thân tách ra, nhưng
phụ vương làm chuyện như vậy, trừng phạt người một thời gian cũng tốt!
Nói không chừng qua một thời gian, mẫu thân hết giận sẽ tốt hơn. Nhưng
phụ vương, đích xác là thiếu chút dạy dỗ!
"Ngươi thuận tiện nói cho hắn biết, bạn lâu năm Đình Vũ của hắn bị ta
giết chết rồi. Nếu hắn muốn báo thù thì tới tìm ta, nhưng với điều kiện hắn
phải tìm được!" Nói xong cầm bọc quần áo trong tay, tiêu sái đi.
Tiểu Nguyệt và hai đứa bé lập tức đuổi theo, lưu lại quản gia kia đưa một
tay ra, cản cũng không được, không cản cũng không được.
Đám người áo đen kia cũng quỳ một gối xuống, không biết là nên đuổi
theo hay không? Bởi vì bọn họ đuổi theo, tiểu thế tử tuyệt đối sẽ muốn
mạng của bọn hắn.
Không biết là ai nói một câu: "Nhanh đi bẩm báo vương gia!"
Lời này vừa nói ra, lập tức có một người áo đen phi thân nhảy lên, bay
về phía hoàng cung.