HÃN PHI, BỔN VƯƠNG GIẾT CHẾT NGƯƠI - Trang 2883

Bàn tay trong tay nàng giật giật, người trên giường yếu ớt tỉnh lại, nhìn

nàng ngồi ở bên mép giường. Trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra một nụ cười,
nắm ngược lại tay của nàng thật chặt, yếu đuối mở miệng: "Tam nhi, chúng
ta về nhà!"

Chúng ta về nhà! Bốn chữ, hàm chứa quá nhiều tình cảm, nước mắt của

nàng rơi trên mu bàn tay của hắn: "Được! Chúng ta về nhà! Về nhà!" Nàng
và hắn về nhà, cả nhà bọn họ đều về nhà!

Tay gắt gao nắm chung một chỗ, hắn cười đến dịu dàng, đưa một bàn tay

khác ra, lau nước mắt trên mặt nàng : "Nha đầu ngốc, đừng khóc!"

"Được, ta không khóc! Không khóc!" Nói không khóc, nước mắt lại rơi

xuống càng nhiều, "Chúng ta về nhà, về nhà. . . . . ." Lời nói có chút không
mạch lạc. Về nhà, về nhà. . . . . .

"Nói không khóc, sao lại còn khóc chứ?" Dịu dàng mở miệng, trong cặp

mắt tà mị đào hoa là nụ cười cưng chiều.

"Thương Thương, chàng có trách ta không?" Đều do nàng ngu xuẩn, đều

do nàng đần, cho nên mới không nhìn thấu hắn thật lòng, cho nên mới hoài
nghi hắn!

"Không trách. Nhưng sau này Tam nhi đừng nghi ngờ người ta nữa!"

Môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười nhạt, sao hắn có thể trách
nàng đây? Hắn không nỡ trách nàng?

"Được!" Nàng kiên định gật đầu một cái, "Ta tin chàng! Tin chàng! Sau

này mặc kệ chàng nói cái gì, ta đều tin chàng!" Ta tin chàng, ba chữ này
không còn là lời nói, là tin hắn, thật tin hắn, toàn tâm toàn ý tin hắn!

Nhưng hắn lại cười sờ sờ cái mũi của nàng: "Đứa ngốc, nếu có một ngày,

ta thật sự lừa nàng thì sao?" Nha đầu ngốc, mặc kệ hắn nói gì, nàng đều tin,
cũng không sợ chính mình chịu thua thiệt sao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.