"Không có việc gì. Vết thương nhỏ này không làm gì được ta." Hắn chỉ
muốn ôm nàng, lẳng lặng ôm nàng. . . . . .
Nàng có chút lo lắng nhìn vết thương của hắn một cái, thấy bên trong đã
không có vết máu rỉ ra, mới rốt cuộc yên tâm, dựa vào trong ngực hắn.
"Tam nhi, có nhớ ta không?" Đặt cằm ở trên đầu nàng, trầm thấp hỏi.
"Nhớ!" Sao có thể không nhớ. Tám tháng, cuộc sống không có hắn, quả
nhiên là một ngày bằng một năm
Giương môi cười một tiếng: "Ta cũng nhớ nàng! Rất nhớ rất nhớ!"
"Nhớ bao nhiêu?" Lúc hỏi câu này, nàng suýt cười ra tiếng, nhớ bao
nhiêu? Làm sao lại giống như "Ta hỏi chàng yêu ta sâu đậm bao nhiêu"
đây?
"Nhớ bao nhiêu? Nhớ bao nhiêu sao?" Hắn có chút mê mang. Cuối cùng,
cặp mắt kia dần dần sáng lên, trong lòng đã có đáp án"Nhớ bao nhiêu, so
với Tam nhi nhớ ta, còn nhớ nhiều hơn!"
Hắn biết nàng cũng thương hắn, rất thích rất thích, nhưng vẫn không
bằng hắn đi? Nếu không, sao lại không tin hắn đây? Chỉ là, hắn ngược lại
nguyện ý hắn yêu nàng nhiều hơn một chút, có thể thương nàng hơn một
chút, cưng chiều nàng hơn một chút, khiến nàng thoải mái hơn một chút.
Những lời này khiến nàng yên lặng, cảm giác tự trách trong lòng càng
sâu hơn. Cắn răng, có chút tức giận nhìn hắn một cái: "Ai biết được chàng
có nhớ ta hơn không?"
"Ha ha. . . . . ." Cười mà không nói.
Ở bên hông hắn nhéo một cái: "Cho chàng cười, cười nè!"