"Bảo ngươi đi lấy ngươi liền đi lấy!" Vũ Văn Tiểu Tam đôi mi thanh tú
hơi nhíu, nha đầu kia, bây giờ đối với lời của nàng nói luôn luôn nhiều ý
kiến như vậy!
Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn đem son đưa cho nàng, một bàn tay trắng nõn
cầm bút tới , quệt vào son, nhìn vào gương nhẹ nhàng vẽ lên trên trán , một
đóa hoa đào nở rộ trên khuôn mặt tuyệt sắc , lại chấm thêm ít kim tuyến ,
qua gương chiếu xuống còn có chút lấp lánh loá mắt. . . . . .
Đặt bút xuống , mãn ý nhìn mặt mình, cái này cũng không tệ lắm!
Tiểu Nguyệt há to mồm nhìn nàng: "Tiểu thư, đây là ở nơi nào học được
? Thật đẹp a!"
"Hô hô. . . . . . Đây là tiểu thư nhà ngươi tự học thành tài !" Mỗ nữ lên
mặt nở nụ cười, nháy mắt phá vỡ mỹ cảm kia.
Tiểu Nguyệt khóe miệng giật giật, tiểu thư nhà bọn họ , quả nhiên chịu
không được khích lệ!
Cầm lấy trâm có hình con bươm bướm bên cạnh chuẩn bị cắm lên cho
nàng , nàng cũng đã đứng lên: "Đi thôi!"
"Nhưng là tiểu thư, người chỉ cắm một cây trâm này không hợp cấp bậc
lễ nghĩa ! Sẽ bị những mệnh phụ khác cười nhạo !" Tiểu Nguyệt vội vàng ở
sau lưng nàng kêu sợ hãi, mệnh phụ khác tự nhiên là trắc vương phi Nguyệt
Vô Hạ.
"Vậy ngươi liền giúp bản tiểu thư đem cây trâm cắm ở trên đầu ngươi, để
cho người khác nhìn xem nha hoàn của Vũ Văn Tiểu Tam ta cũng là đeo
vàng đội bạc , xem ai còn dám cười nhạo ta!" Tiếng nói của Vũ Văn Tiểu
Tam từ rất xa truyền đến, Tiểu Nguyệt giật giật khóe miệng đứng ở cửa. . . .
. .